Lục Diễn không yên lòng để cho Khương Điềm tự ở một mình, tùy tiện tìm lý do, thuê hai phòng trong khách sạn.
Mã Hầu điên điên lởn tởn đi mua bữa ăn khuya trở về, Khương Điềm còn ôm máy tính bảng nghiên cứu từng tấm từng tấm hình bọt nước.
"Điềm Điềm, cô lăn qua lộn lại nhìn hơn mười lần rồi, đến cùng có nhìn ra cái gì không?" Mã Hầu lấy hộp canh đẩy tới trước mặt Khương Điềm, "Lục ca nói cô có thương tích không thể ăn cay, cũng chỉ có cái này có thể ăn được, cô ăn đỡ đi, đợi khi nào quay về thương tích lành một chút, Tiểu Mã Ca mời cô ăn đại tiệc hải sản nha."
Khương Điềm bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Có mấy tấm tuy cũng rất giống, nhưng cẩn thận xem lại thì còn có chút chênh lệch với bọt nước trong tàn niệm tử vong của dì Thục Phương."
"Cái thứ như tàn niệm tử vong có đôi khi đặc biệt trừu tượng, tôi có một lần thấy tàn niệm tử vong là một cái hạt dẻ to lớn, kết quả chờ sau khi phá án xong mới ầm ĩ phát hiện, hung thủ sát hại đương sự của tôi chính là một vị thầy giáo. Suy trước suy sau, mới thấy công việc của người này là thường xuyên lấy hết ví dụ này đến ví dụ khác trong bài học, có khi lại lấy trúng ví dụ hạt dẻ, có thể cái hạt dẻ kia là ám chỉ cái này." Mã Hầu bất đắc dĩ lắc đầu, lấy hết mấy phần ăn trưa lại bỏ ra, "Cho nên cái bọt nước mà cô thấy được đó nói không chừng cũng chỉ có chút chiếu rọi thôi."
Khương Điềm: "Hi vọng đừng phức tạp như thế, thời gian chúng ta còn lại không nhiều lắm."
Khương Điềm nhìn một đống que nướng bề ngoài vô cùng bóng mỡ, mùi thơm phưng phức, lại nhìn nhìn cái hộp canh suông của mình, nuốt một ngụm nước bọt, Mã Hầu mang bao tay vào, cầm lên một cái cánh gà bắt đầu cắn, "Điềm Điềm, cô đừng có nhìn a, nhanh chóng thừa dịp nóng ăn canh đi."
"Không đợi Lục Cảnh Quan sao?" Khương Điềm nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Lục Diễn sau khi đến khách sạn, liền đi vào gian phòng kia, đã hơn một tiếng rồi nhưng chút động tĩnh cũng không có.
"Không cần." Mã Hầu khoát tay, "Lần này chúng ta gặp một án tử khó giải quyết, Lục ca phải báo cáo trên dưới âm dương một lần, không chừng đang họp hành cái này."
"Dưới... âm?" Khoé miệng Khương Điềm quất thẳng lên, căn bản không khắc chế được hoảng sợ trong ánh mắt.
"Có cần sợ tới như vậy sao?" Mã Hầu thấy cô như vậy, nhất thời vui vẻ.
Mặt Khương Điềm lập tức liền đỏ.
Mã Hầu thuần thục lấy một cái cánh gà cắn sạch sẽ, lại cầm lấy một cái chân gà: "Cô nha, mau chóng thích ứng sớm chút đi, không thì sau này biết làm sao?"
"Sau này?" Khương Điềm cứng ngắc, "Tôi...tôi thật sự còn phải tiếp tục gặp quỷ?"
Mã Hầu nhìn bộ dáng cô như sắp bị doạ chết, nghĩ nghĩ lại thả cái chân gà trở về, nghiêm trang giải thích với cô: "Chúng ta là những người được lựa chọn làm người Chấp Pháp, đã bước vào thì sẽ không có đường bước ra, tuy tôi cũng không biết mấy đại lão bên dưới tại sao lại chọn một cô gái yếu đuối như cô, nhưng mà chúng ta phải tự mình chấp nhận, cô nên tiếp thu hiện thực đi."
Tuy rằng lúc trước cô cũng mơ hồ đoán được, chuyện này có thể sẽ không xong dễ dàng kết thúc như vậy, nhưng sau khi chính tai nghe được chứng thực, Khương Điềm vẫn cảm thấy vô cùng đả kích.
"Cô lo lắng không biết giải thích cùng bạn trai thế nào à?" Mã Hầu thấy bộ dáng cô mỗi lúc một suy sụp hơn, liền hạ giọng thần thần bí bí hỏi.
"Cái gì?" Khương Điềm phản ứng lại một chút, kinh ngạc nhìn Mã Hầu.
Mã Hầu cợt nhả đầy mặt trêu chọc: "Không đúng nha, ngón áp út cô đã mang nhẫn luôn rồi, hẳn phải nên gọi là vị hôn phu mới đúng."
Đồng tử Khương Điềm kịch liệt co rút lại một chút, nâng tay phải lên, giơ mu bàn tay ra trước mặt Mã Hầu: "Mã Cảnh Quan, anh có thể nhìn thấy chiếc nhẫn này sao?"
- ----
Trong phòng, sương đen lượn lờ.
Quỷ sai mặc áo trắng dáng người thấp bé mập mạp quỳ trước mặt Lục Diễn, anh anh khóc thút thít đặc biệt thê thảm.
"Đại nhân, chúng ta thật là nhận được tin, ở khu vực của Khương Điềm mới gia nhập một vị Chấp Pháp mới, nhưng đó là một người hơn ba mươi tuổi vạm vỡ, không phải là cô nướng tay nhỏ chân nhỏ yếu ớt đâu!" Quỷ sai vừa nói, vừa một mực cung kính dâng lên một cái tập cho Lục Diễn.
Lục Diễn không nói một câu, lạnh lùng nhận lấy, mở ra nhìn nhìn, trên tập thật sự là một khuôn mặt của một người đàn ông mặt mày đầy râu ria, bên cạnh còn viết rõ ràng ngày sinh tháng đẻ của hắn, cùng ngày tháng, lý do hắn được lựa chọn trở thành người Chấp Pháp.
"Khi người chết Tôn Thục Phương gả cho chồng của bà ta, không có tiến hành đăng ký kết hôn, cho nên hộ tịch vẫn lưu lại hộ tịch cũ, cho nên hộ tịch trên dưới mặt đất của bà ta cũng không thay đổi. Sau khi bà ta uổng mạng, thẻ đen được phân phối đến tay người mới này, đến bây giờ người mới này vẫn còn đang chờ thẻ đen xuất hiện, ai mà nghĩ được, ấn hồn của Tôn Thục Phương lại chạy đến tay Khương tiểu thư chứ!" Quỷ sai tiếp tục khóc.
"Trái một cái không biết, phải một cái không biết, vậy dùng ngươi để làm gì?" Lục Diễn thấp giọng nói một tiếng, ném tập hồ sơ vào trên người Quỷ sai.
"Tiểu nhân vô năng, thỉnh đại nhân thứ tội!" Quỷ sai khóc đến thảm hại hơn, "May mà Khương tiểu thư cùng ngài duyên phận thâm hậu, đánh bậy đánh bạ gặp được ngài, về sau có ngài mang theo cũng không có chuyện gì, không thì không biết còn nhiễu loạn đến bao nhiêu nữa..."
"Về sau?" Vẻ mặt Lục Diễn như bị kiềm hãm, trong phòng sương đen càng nặng nề mù mịt hơn, Quỷ sai quỳ trên mặt đất sợ tới mức co lại thành một cụm, run lẩy bẩy.
"Đại... Đại nhân... trên..trên danh sách người Chấp Pháp, tiểu nhân....tiểu nhân tra được tên của Khương Điềm tiểu thư..." Khi lời của Quỷ sai hạ xuống, màn sương đen cả phòng hóa thành quỷ ảnh dữ tợn, sau đó giữ lấy cổ Quỷ sai, nhấc hắn lên.
"Đại nhân tha mạng... Khụ khụ..."
"Khương Điềm, thứ nhất không phải người được lựa chọn, thứ hai không tự nguyện đồng ý trở thành người Chấp Pháp, còn có ta che chở, các ngươi còn dám can đảm viết tên của cô ấy vào danh sách người Chấp Pháp!!!" Lục Diễn khó thở, sương đen hóa thành quỷ ảnh càng thêm táo bạo, im lặng rít gào về hướng Quỷ sai, trong căn phòng không lớn tràn đầy hơi lạnh thấu xương.
Cái gọi là danh sách Người Chấp Pháp, trên thực tế chính là những người Chấp Pháp ở dương gian có khế ước với âm phủ. Người được lựa chọn sau khi tự nguyện trở thành người Chấp Pháp, kể từ ngày nhận được thẻ Hồn Ấn đầu tiên, tên sẽ tự động xuất hiện trên danh sách này.
Cũng có một ít người đi theo cửa sau, dù không phải là người được lựa chọn, nhưng nếu được Thập Điện Diêm La gật đầu, viết tên lên cũng coi như được tính.
Một khi tên đã xuất hiện trên danh sách này, thì kiếp này đến chết mới có thể giải trừ, dù có là Lục Diễn cũng không có cách nào phá hư cái quy tắc này.
Quỷ sai bị quỷ ảnh đánh đến trợn mắt nhìn thẳng, thân thể mập mạp dần dần trở nên trong suốt, mắt thấy sắp biến mất, Lục Diễn mới phất tay xua tan màn sương đen.
Sau khi rơi xuống đất, Quỷ sai vội vàng quỳ trên mặt đất khóc lóc dập đầu với Lục Diễn: "Đa tạ Đại nhân không gϊếŧ, tiểu nhân cam đoan với ngài, tên của Khương Điềm tiểu thư tuyệt đối không phải do đám tiểu quỷ ta viết lên, tiểu nhân cũng đã báo việc này lên cho Thập Điện Diêm La, chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đứng phía sau hãm hại Khương Điềm cô nương, để cho đại nhân ngài xử trí."
Mặt Lục Diễn căng thẳng, sau một lúc lâu vẫn không nói chuyện.
Giấu diếm được Thập Điện Diêm La, tránh thoát khỏi nhiều Quỷ sai trông coi như vậy, thần không biết quỷ không hay lại viết tên Khương Điềm lên sổ ghi chép, đây tuyệt đối không phải là chuyện một sự tồn tại nào có thể làm được. Toàn bộ địa phủ đều ước gì đừng dính dáng tới Khương Điềm, người này lại cố ý đẩy Khương Điềm về phía địa phủ, phía sau đến tột cùng là có âm mưu gì?
"Cầm cái này đi điều tra xem là từ đâu tới." Lục Diễn cầm ra một cái đầu lâu khô màu trắng ngà lớn cỡ một nắm đấm.
Quỷ sai vội vàng đứng lên, cung kính giơ hai tay nhận lấy, ánh mắt liếc ngang qua, vẻ mặt nhăn nhó một chút: "Đại nhân, ngài từ đâu tìm thấy loại đồ vật đã mất này?"
"Khi ta chuẩn bị thu gặt ác linh Tôn Thục Phương, bị thứ này chặn đường, suýt nữa lại ra hai mạng người." Lục Diễn lạnh giọng đáp.
"Cho nên ngài dùng máu của chính ngài phá ngăn cản của nó?" Vẻ mặt Quỷ sai kinh ngạc, Lục Diễn không nói chuyện xem như chấp nhận, Quỷ sai lại than thở một tiếng, "Khó trách ban đêm, cô hồn trong Vong Xuyên Hà gào gào khóc rát cổ họng."
"Trở về nói cho Thập Điện Diêm La, chờ chuyện của Tôn Thục Phương chấm dứt, Lục Diễn sẽ đích thân đến bái phỏng đòi một câu trả lời." Hắn nói xong, lại vung tay lên, màn sương đen cấp tốc tan đi, phòng lại khôi phục bộ dáng bình thường, Quỷ sai cũng không thấy đâu.
Nghĩ đến lời Quỷ sai mới vừa nói, khuôn mặt Lục Diễn liền u sầu đầy mặt, lá gan Khương Điềm nhỏ như vậy, sau này còn phải tiếp tục nhận thẻ đen, không biết bị dọa thành cái dạng gì?
Khi đang phát sầu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Mã Hầu hét thảm đến tê tâm liệt phế.
- ---
Mã Hầu đang cười cười trêu chọc xong chiếc nhẫn trên tay Khương Điềm, liền muốn tiếp tục cắn chân gà, cũng không nghĩ đến, người bị thương Khương Điềm lại kích động nhào tới hắn, sợ tới mức lúc ấy hắn liền quăng chân gà đi, nhìn cái chân gà ngã lăn lông lốc trên mặt đất, Mã Hầu chính là hét thảm một tiếng ngay tại chỗ.
"Mã Cảnh Quan, anh nhìn thấy chiếc nhẫn của tôi? Anh nhìn thấy thật không?" Khương Điềm kéo kéo cái chân bị thương, kích động nắm lấy cánh tay Mã Hầu, vừa cười vừa kích động đến nước mắt rơi đầy mặt.
"Lục... Lục ca..." Mã Hầu sợ nhất tiểu cô nương khóc, lúc này hoàn toàn hóa đá, nhìn thấy Lục Diễn mở cửa, miệng càng mở rộng, cũng muốn khóc.
Lục Diễn đen mặt tiến lên, nhấc Khương Điềm lên một cái, lại ấn cô trở về trên sô pha, "Chân không cần nữa, thì dứt khoát tìm ai cần cưa ra cho người ta có được hay không?"
"Lục Cảnh Quan! Anh cũng xem xem! Anh cũng xem đi!" Khương Điềm giơ tay phải của mình lên, lắc lư trước mặt Lục Diễn, "Anh thấy cái gì?"
Lục Diễn trầm mặc một chút, lãnh đạm trả lời: "Nhẫn."
Khương Điềm cắn môi, cười càng vui vẻ hơn, cũng khóc càng lợi hại hơn: "Tôi biết mà, tôi biết tôi không bị tâm thần phân liệt mà..."
"Gì a? Em gái bé bỏng, cô điên rồi sao?" Mã Hầu lui đến một góc sô pha, vẻ mặt sợ sệt nhìn Lục Diễn, "Lục ca, anh có thể làm ơn kiến nghị mạnh mẽ với bên dưới được không? Về sau mấy em gái nhát gan như vậy đừng có chọn nữa, nhìn thử đi!! Anh nhìn một cái đi!! Cô gái tốt như thế này, bị dọa đến điên rồi!"
"Mã Cảnh Quan, tôi không điên." Khương Điềm vội vàng khoát tay, sau đó giải thích, "Năm ngoái tôi bị tai nạn xe cộ một lần, rất nghiêm trọng, mấy bác sĩ đến cấp cứu đều nói tôi tử vong tại chỗ rồi, còn mang tôi đến nhà tang lễ. Trên đường đến nhà tang lễ, tự nhiên tôi lại sống lại. Sau khi tỉnh lại tôi phát hiện trên ngón áp út của tay phải xuất hiện một chiếc nhẫn. Nhưng ngoại trừ tôi, không có bất cứ ai nhìn thấy được. Y sĩ trưởng của tôi còn tìm bác sĩ tâm thần đến hội chẩn, cuối cùng nói tôi là vì tai nạn xe cộ tạo thành bóng ma trong lòng, tinh thần bị chấn động..."
Khương Điềm nói đến đây liền rơi xuống nước mắt thương tâm.
Lục Diễn đứng một bên, chau mày lại, sắc mặt xanh mét.
"Tà môn như vậy sao?" Vẻ mặt Mã Hầu khϊếp sợ, sau đó nhìn về phía Lục Diễn, "Ca, phương diện này anh hiểu nhiều, ngươi xem giùm một chút xem, chiếc nhẫn này là cái gì vậy?"
"Tôi làm sao biết." Lục Diễn không nhịn được nói.
"Còn có một chuyện nữa, tôi sợ tôi nói ra chắc mấy bác sĩ thật sự sẽ vứt tôi xuống bệnh viện tâm thần luôn, cho nên không dám nói với ai hết." Khương Điềm lau nước mắt một cái, khịt khịt mũi.
"Nói mau! Nói mau!" Mã Hầu tinh thần tỉnh táo, mới vừa rồi còn trốn tránh Khương Điềm, lúc này cũng đã chạy trở về.
"Sau khi tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tôi có mơ một giấc mơ." Khương Điềm cọ coi chiếc nhẫn trên ngón tay, "Có một người đàn ông mặc áo choàng đen, khoác thanh đao kỳ quái, ăn mặc có chút giống như hình tượng Tử thần của phương Tây ấy, anh ta đi ra từ trong bóng tối, đi đến trước mặt tôi, không nói một lời nào, chỉ đeo lên tay tôi chiếc nhẫn này."
"Quào, vậy thì hơi ngọt a, cô nói cây đao kỳ quái, có phải như vậy hay không." Mã Hầu vừa nói, vừa mở mã khoá album trên di động, nhanh chóng mở một tấm hình vẽ tay giơ ra trước mặt Khương Điềm.
Khương Điềm nhận lấy vừa nhìn, liên tục gật đầu như gà mổ thóc: "Là cái này! Chính là cái này!"
"Ối đệch??" Mã Hầu hai tay giơ lên đầu, vẻ mặt khϊếp sợ, "Làm chung nửa ngày, hoá ra cô là suất quan hệ cửa sau với Tử Thần a?"