Một cái bàn mạt chượt lật nghiêng trên mặt đất.
Mấy con số trôi nổi lơ lửng trong bóng đêm.
Bọt nước dày đặc.
Ba thứ này chính là tàn niệm tử vong của Tôn Thục Phương.
Lục Diễn nghe xong, lấy di động ra gọi điện thoại cho Mã Hầu.
Mã Hầu lâp tức bắt máy, không đợi Lục Diễn mở miệng nói chuyện, Mã Hầu liền diễn thật dày, giọng nói thảnh thốt hề hề hô hô: "Lục ca? Ngươi là Lục ca của ta sao? Ngươi bị nữ quỷ áo đỏ giam cầm ở trong xe rồi sao? Nữ ác linh, ngươi mau thả Lục ca của ta ra mau, muốn gì cứ đến chỗ ta đây này!"
Lục Diễn: "..."
Trong xe thực im lặng, thanh âm của Mã Hầu đặc biệt lớn, Khương Điềm nghe được đặc biệt rõ ràng, mặt lập tức liền đỏ lên.
"Thích ác linh đến như vậy, sau này ác linh ở thành phố Thanh Dương đều cho cậu bao trọn, có thích không?" Lục Diễn dựa vào chỗ tựa lưng trên ghế, ánh mắt lơ đãng đảo qua vành tai đỏ rực của Khương Điềm.
Thật đáng yêu.
Trong lòng Lục Diễn nhẹ nhàng nỉ non một tiếng.
Đầu kia điện thoại liền yên tĩnh một chút, sau một lát liền có giọng nói vang lên, Mã Hầu đã lấy lại thái độ vô cùng nghiêm trang của mình: "Lục ca, xin hỏi có gì em có thể vì anh cống hiến hết sức lực?"
"Trong phòng bếp của quán Đại Phúc có một cái bàn mạt chược để dựa vào trong tường, cậu đi xem xem cái bàn đó có bị tổn hại gì không, chụp hình lại, nhiều góc một chút, sau đó gửi cho tôi."
"Dạ! Nô tài đi làm ngay." Mã Hầu cúp điện thoại, vô cùng đau đớn đánh miệng mình hai ba cái, vừa đánh còn vừa mắng, "Cho mày nhiều chuyện, cho mày nhiều chuyện nè!"
Sau một lát, Mã Hầu chụp hình bàn mạt chược, gửi đến.
Lục Diễn mở ra, trực tiếp đưa tới trước mặt Khương Điềm: "Cái bàn mạt chược ngã lăn dưới đất có phải là cái này không?"
"Đúng rồi! Cái bàn mạt chược mà tôi thấy nó có một góc bị gãy, dán băng dính thật dày, đúng là cái bàn mạt chược này không sai!" Trong ánh mắt Khương Điềm rốt cuộc có hào quang, chỉ vào ảnh chụp, gật đầu như giã tỏi.
Lục Diễn thu di động lại, nhanh chóng gửi tin trả lời cho Mã Hầu, đang muốn nói gì đó, liền nghe được một tiếng "ọt, ọt" thật dài.
Mặt Khương Điềm thật vất vả mới khôi phục huyết sắc lập tức lại trắng bệch ra, cô theo bản năng che bụng, vẻ mặt xấu hổ quẫn bách nhìn Lục Diễn: "À... Kẹt xe quá lâu, tôi hai bữa cơm còn chưa ăn..."
- -----
Món ruột khìa một một trong những đặc sản của Vũ An.
Ruột tươi đem rửa sạch, cắt khúc, dùng công thức bí mật ướp xong, thêm đậu Hà Lan, lại dùng giấy bạc bao lại, chậm rãi hầm với lửa nhỏ cho đến mềm, vô cùng ngon miệng. Lại luộc một bát mì sợi làm thủ công của địa phương, một thìa ruột già cắt khúc vừa mềm vừa thơm, lại một thìa đậu Hà Lan thấm nước sốt bùi bùi, bỏ thêm ít rau thơm, chấm với loại tương ớt đặc chế làm từ mười loại gia vị của địa phương, đứng từ rất xa chỉ cần nghe mùi thôi cũng đac thấy nước miếng trào ra một miệng rồi.
Cái băng ghế trước cửa tiệm mì hơi có chút cao, bàn lại hơi thấp, Lục Diễn tay dài chân dài ngồi hơi chật vật, Khương Điềm ngồi ở đối diện lại ôm một bát mì lớn đang sùm sụp ăn, vẻ mặt thỏa mãn như đang thưởng thức món sơn hào hải vị nào vậy, Lục Diễn thực sự hoài nghi, nếu không phải là vì có hắn đang ngồi ở đối diện, có khả năng chắc cô vừa ăn vừa khoa tay múa chân luôn.
Hắn nghi hoặc nhìn thoáng qua trong bát mì của cô. Sạp mì này là cô dắt hắn tới đây, vừa vào cửa đã gọi ngay một tô mì ruột khìa với chén đậu Hà Lan, Lục Diễn không ăn nội tạng cũng không ăn các chế phẩm từ đậu, một tô mì này đối với hắn mà nói, quả thực là đòn lấy mạng.
Nhưng mà... Khương Điềm lại ăn ngon lành đến như vậy, làm cho người ta rất muốn nếm một ngụm xem có phải thật sự là ăn ngon đến vậy không?
"Ăn ngon như vậy sao?" Lục Diễn nhíu mi hỏi.
"Ngon chứ!" Khương Điềm vẻ mặt thỏa mãn liên tục gật đầu, rất tự nhiên gắp một cục ruột khìa lên đưa tới trước mặt Lục Diễn, "Anh nếm thử một miếng đi, ăn không ngon đánh tôi!"
Lời vừa nói ra, cô đột nhiên ý thức được cái gì, nụ cười cứng đờ, nhìn thoáng qua miếng ruột khìa cũng liếc nhìn Lục Diễn đang sửng sốt, vội vàng kinh hoảng rụt tay về: "Ngại quá, ngại quá, tại tôi ăn vui quá, nên có chút vênh váo đắc ý."
Lục Diễn không nói chuyện, nhìn thoáng qua miếng ruột khìa Khương Điềm đưa tới bên miệng hắn, cảm thấy đặc biệt chói mắt.
"Chủ quán, cho một chén ruột khìa." Lục Diễn nhìn kia miếng ruột khìa kia, trong lòng đột nhiên lại nhảy lên một cơn bướng bỉnh cố chấp, hôm nay có thế nào hắn cũng phải ăn một ngụm ruột khìa mới được!
Khương Điềm im lìm cúi đầu đếm đậu Hà Lan, ảo não vô cùng, trong nháy mắt vừa rồi đâu phải mình quá đắc ý vênh váo, đó là đầu óc bị nước vào thì có! Nếu không sao lại tự nhiên đi đút một người đàn ông mới quen biết chưa được một tiếng đồng hồ?
Còn nhuần nhuyễn như vậy... Cứ như là từ trước giờ cô vẫn thường xuyên làm chuyện này vậy...
Nhưng mà cô bao nhiêu năm nay vẫn luôn là cẩu độc thân, chưa từng có bạn trai lần nào, vậy cái cảm giác nhuần nhuyễn quen thuộc đó từ đâu mà ra nhỉ?
Bị sinh ra một số ảo giác mà mình chưa bao giờ trải qua, có phải là một trong những tác dụng phụ mà cái thẻ bài đen đó mang đến không?
Không khí có chút vi diệu, Khương Điềm co lại thành một cục, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong lòng lại đau khổ nghĩ, huhu Lục cảnh quan à, ngài tuyệt đối đừng bao giờ hiểu lầm tôi có ý muốn quyến rũ ngài nha, tôi là một người dân lương thiện thật sự đó!
"Lục ca!" Ngay lúc Khương Điềm cảm giác mình sắp bị nghẹn chết, Mã Hầu với cái đầu bù xù cuồng loạn, nhanh chân chạy bổ vào. Vừa liếc mắt liền nghênh ngang đến ngồi ngay bên cạnh Lục Diễn, sau đó thân thiết nhìn Khương Điềm nói, "Ơ, em chính là em gái ác linh bị Lục ca bắt trở lại đấy à?"
"Chào ngài, tôi tên là Khương Điềm." Khương Điềm lễ phép chào hỏi.
"Hắn là Mã Hầu, đồng nghiệp của tôi, là Người Chấp Pháp nhận thẻ đen chính quy." Lục Diễn giới thiệu.
Mã Hầu mới vừa rồi còn cợt nhả, một giây sau liền vỗ bàn đứng lên: "Cô chính là người mới lọt vào đây nhờ quan hệ đấy à? Con nhóc kia, cô có biết mình gây ra bao nhiêu tại họa hay không? Bà mẹ già từ ái của anh đây bởi vì cô mà bây giờ đang ở nhà mài dao, sắp vác ra đường chém anh rồi. Nếu anh đây chết đi, cô chính là đao phủ!"
Khương Điềm sợ tới mức run run, sau đó ngồi thẳng lưng lên, vội vàng cúi đầu nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, gây thêm phiền toái cho ngài rồi, tôi thật sự rất xin lỗi."
Có thể được chọn là Người Chấp Pháp, ai cũng phải vô cùng lớn gan, tính tình cũn không tốt. Trong giới còn có lời đồn, nếu như ngươi không cẩn thận đến gần ba vị Chấp Pháp cùng nhau ra cửa, vậy ngày hôm đó ngươi ít nhất sẽ tham dự hai lần ẩu đả đánh nhau.
Mã Hầu chuẩn bị sẵn sàng lời nói để nhục mạ đè chết người mới, lại không nghĩ đến nàng giơ khuôn mặt nhỏ nhắn với vành tai hồng hồng, chưa gì đã lập tức thành khẩn nói xin lỗi mình??
Loại thao tác nà, trước đây Mã Hầu chưa từng gặp, lời thô tục đến bên miệng, toàn bộ bị ngăn lại, cùng nhau tắc nghẽn cả cái khí thế muốn ăn người của hắn.
"Khụ khụ, không... Không sao, lần sau chú ý chút..." Khóe miệng Mã Hầu kéo ra một chút, lầm lũi cúi đầu ngồi xuống, sau đó đến gần tai Lục Diễn, cắn răng hỏi, "Lục ca, người đi cửa sau này cũng quá mềm yếu rồi? Anh xem, cô ta tay nhỏ chân nhỏ, em dùng một tay thôi cũng đủ bóp chết cô ta, anh tin không?"
"Ruột khìa nóng hổi tới đây!" Lúc này, ông chủ bưng tô ruột khìa tới trước mặt Lục Diễn.
Mã Hầu nghe mùi liền bắt đầu nuốt nước miếng, ông chủ vừa buông tô xuống, hắn quyết đoán kéo tới trước mặt, "Vẫn là Lục ca tốt với em nhất; biết em chưa ăn sáng, gọi sẵn cho em rồi này!"
Khương Điềm biết đây không phải là gọi cho Mã Hầu, vội vàng nhắc nhở: "Mã Cảnh Quan, đây là Lục Cảnh Quan gọi cho mình á."
"Thôi đi cô, Lục ca nhà ta không ăn nội tạng, hơn nữa lại dị ứng với chế phẩm từ đậu, anh ta làm sao ăn được món này?" Mã Hầu nói, cầm đũa lên, trộn trộn vài cái liền vung đũa ngấu nghiến ăn một ngụm, còn vừa ăn vừa lệ nóng doanh tròng nói với Lục Diễn, "Lục ca! Anh chắc là anh ruột của em rồi!Món này phải nói là quá ngon luôn!!!"
Lục Diễn lạnh buốt nhìn hắn, nghĩ, không thôi dứt khoát hai dao chặt con hàng này, đưa đi tế ác linh luôn cho rồi.
"Đúng rồi, cái bàn mạt chược kia là tàn niệm tử vong của ác linh hả?" Ăn hai ngụm, Mã Hầu hạ thấp giọng hỏi.
"Ừ." Khương Điềm đáp.
"Vậy cũng kết án được rồi! Tên treo cổ kia, Tôn Thục Phương, hai vợ chồng Lý Vũ, vừa đúng bốn người một bàn mạt chược, chắc chắn hơn phân nửa là cùng nhau chơi mạt chược rồi ồn ào tới mức gây án luôn." Mã Hầu vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Không đúng." Khương Điềm lắc đầu, nhỏ giọng phản đối.
"Không đúng? Chỗ nào không đúng? Tôi cảm thấy rất đúng mà, chung quy..." Giọng hắn ép tới mức nhỏ hơn, "Cô còn chưa biết đúng không? Hiện trường đương sự ác linh tử vong, hết tám chín phần là hậu viện của cái quán Đại Phúc kia, Lục ca chúng ta đã phát hiện ra rồi."
"Tôi không phải nói cái này." Khương Điềm vội vàng giải thích, "Tôi nghe người ta nói, bà chủ của quán Đại Phúc về mặt trí lực có chút vấn đề, mọi người đều nói bà ấy là một người nhược trí..... Mà một người nhược trí thì làm sao chơi mạt chược chứ?"
"Ối đệch? Người nhược trí?" Vẻ mặt Mã Hầu kinh ngạc, buổi sáng nay hắn đã đọc qua tư liệu của Hồ Đại Hoa, không thấy nhắc tới chuyện nạn nhân có vấn đề về mặt trí não.
"Tôn Thục Phương cũng giống như chúng ta, cũng không biết nung thủ sát hại bà ấy là ai. ba cái tàn niệm tử vong đó, chỉ có một cái rõ ràng nhất là cái bàn mạt chược kia. Cho nên bà ấy hiện tại mới đi tìm gϊếŧ những người từng cùng bà ta đánh mạt chược trên cái bàn đó, nếu như Hồ Đại Hoa thật sự là một người nhược trí, vậy bàn mạt chược bốn người, còn thiếu một người."
"Cái đờ mờ!" Mã Hầu nổi da gà cả người.
"Ăn no rồi sao?" Lục Diễn hỏi Khương Điềm, Khương Điềm gật gật đầu, sau đó Lục Diễn liền đứng dậy, mang theo Khương Điềm trực tiếp đi ra ngoài, đi tới cửa còn không quên nói với ông chủ quán, " người bên trong tính tiền."
Mã Hầu: "..."
Cái đờ mờ gì thế này? Đến cùng ai là chiến hữu cùng hắn ta lăn lộn trên ranh giới sinh tử vậy? Rõ ràng là người mới gây ra chuyện lớn như vậy, bữa ăn này phải do người mới mời mới đúng chứ?
nói gì thì nói, trước mắt còn một mạng người sắp xảy ra chuyện, Mã Hầu không dám trễ nãi, vài ngụm nhét hết tô ruột khìa vào trong bụng, quét mã 2D trả tiền, liền đuổi theo Lục Diễn cùng Khương Điềm đi.
Sau khi thăm hỏi, Lục Diễn rất nhanh xác định, trí lực của Hồ Đại Hoa đích xác có chút vấn đề, phép cộng trừ trong mười con số còn không tính được rõ ràng, càng miễn bàn đến chuyện chơi mạt chược đi.
"Lục ca, trước khi Tôn Thục Phương mất tích, đích xác thường xuyên đến chỗ Lý Vũ đây chơi mạt chược, mà người thắt cổ trước camera theo dõi số 5 bốn ngày trước, Phù Vũ Ngọc, cũng thường xuyên đến đây." Mã Hầu lấy ra một tờ giấy, mặt trên còn viết tên ba người, "Ba người này cũng là thường xuyên cùng Tôn Thục Phương và Lý Vũ đánh bài, nhưng mà hơn hai tháng trước, có hai người vừa vặn nhận việc ra tỉnh ngoài làm công, còn lại cũng chỉ có người tên Trương Miêu Hương này, có khả năng là người thứ tư chúng ta muốn tìm nhất."
"Lập tức đưa tìm ra người này mau lên." Lục Diễn trầm giọng nói.
Ác linh đã dính máu tươi, cho dù hiện tại Khương Điềm nguyện ý giúp bà ta giải oan, bà ta cũng sẽ tuyệt đối không để yên như vậy, chuỗi gϊếŧ người sẽ không dừng lại.
Mã Hầu mang theo vài người, phân công đi tìm người.
"Lục Cảnh Quan, tôi có thể giúp ngài được cái gì không?" Khương Điềm nhìn đến các nhân viên công vụ bận rộn chạy đến chạy đi, cũng muốn giúp hỗ trợ.
Trước khi cô ra khỏi cửa có xem dự báo thời tiết ở Vũ An, nhưng mà dự báo sai, nên bây giờ đồ mặc trên người hơi ít, lúc này mũi đã muốn đỏ ửng, Lục Diễn nhìn, chau mày lại đem cô nhét về trong xe, mở điều hòa.
"Khương Điềm, kế tiếp cô phải vô cùng cảnh giác, chỉ cần phát hiện ra Tôn Thục Phương, liền lấy Án hồn ra kêu ba lần tên của bà ta, như vậy bà ta sẽ bị trói vào trong Ấn hồn, trong một thời gian ngắn sẽ không thể thoát ra đi hại người." Lục Diễn không biết từ chỗ nào rút ra một cái khăn quàng cổ len lông cừu màu nâu nhạt, vừa nói, vừa trùm lên cho Khương Điềm, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của cô.
Hai mắt to của Khương Điềm ướt sũng, run rẩy gật gật đầu: "Ta biết."
"Đừng sợ bà ta, cô là Người Chấp Pháp được chọn, bà ta không thể làm hại gì cô được, mà cô lại là người duy nhất trên dương thế này có thể khống chế được bà ta." Giọng nói Lục Diễn vừa nhẹ vừa ôn nhu, như đang dỗ trẻ con.
Hốc mắt Khương Điềm đỏ hồng, cũng không hiểu được một sự tin tưởng mãnh liệt từ đâu đột nhiên xông ra, không run rẩy nữa, càng thêm dùng sức gật gật đầu, "Tôi sẽ không để cho bà ta hại thêm người nào nữa."
Lục Diễn cười cười, sau đó vỗ vỗ đầu của cô, "Ngoan lắm."
Khương Điềm sửng sốt, mặt lại bắt đầu đỏ ửng từng chút lan đến dái tai, nhưng mà... Cái cảm giác này sao lại kỳ quái như vậy, Lục Cảnh Quan còn sờ sờ đầu nói thêm một câu "ngoan lắm" nữa, thì giống y hệt người ta huấn luyện chó con luôn?
Sau khi truy tìm một phen, không tìm được Trương Miêu Hương, ngược lại là tìm được con gái của bà ta,Trương Lệ, chính là cô gái trẻ mặc đồ thời thượng chỉ điểm Khương Điềm là kẻ khả nghi kia.
Trong phòng thẩm vấn của đồn công an.
"Mẹ tôi ở tỉnh ngoài làm công, khi mấy người này chết, bà ấy đều không có mặt ở trấn này, các người không lo đi bắt hung thủ, tìm bà làm cái gì chứ?" Biểu cảm của Trương Lệ hết sức kích động.
Lục Diễn ngồi đối diện cô ta, hai chân bắt chéo, không lạnh không nóng nhìn cô ta: "Trương tiểu thư, cô thật sự không biết chúng tôi tìm bà ta làm cái gì, hay giả vờ không biết?"
Đây là lần thứ hai Trương Lệ gặp Lục Diễn, người đàn ông này bề ngoài thì rất đẹp trai, nhưng ánh mắt kia lại thật sự rất đáng sợ, khi hắn nhìn mình, cứ làm cho cô ta có ảo giác là tất cả đều bị hắn nhìn thấu vậy. Cô ta theo bản năng tránh ánh mắt của Lục Diễn: "Không biết."
"Mẹ của cô là bạn chơi bài với Tôn Thục Phương, hai tháng trước đã rời khỏi trấn Vũ An, tất cả mọi người đều nói Tôn Thục Phương đã về nhà mẹ đẻ của bà ta, nhưng mà chúng tôi không tra được bất cứ vé tàu, vé xe, vé máy bay nào là có tên bà ta, hơn nữa ở nhà mẹ đẻ của bà ta cũng chưa bao giờ thấy bà ta trở về." Lục Diễn không nhanh không chậm nói, "Bốn ngày trước, Phù Vũ Học, người hay cùng Tôn Thục Phương đánh mạt chược, ly kỳ treo cổ ở đầu phố ngay trước camera theo dõi, rạng sáng hôm nay, Lý Vũ, cũng là bạn bài bạc của Tôn Thục Phương, lại trùng hợp cũng đứng dưới cái camera theo dõi tự cắt yết hầu tự sát, trước đó hắn cùng vung đao chém chết bà vợ nhược trí của mình."
"Anh nói mấy cái đó để làm gì? Chuyện này có quan hệ gì với mẹ tôi? Có quan hệ gì với tôi chứ?" Trương Lệ càng thêm kích động, trực tiếp đứng lên hung hăng đập bàn.
"Ngồi xuống!" Mã Hầu một tay ấn cô ta ngồi trở về, "Trương Lệ, hiện tại mẹ của cô đang trong tình trạng đặc biệt nguy hiểm, cô biết cái gì tốt nhất lập tức nói ra, bằng không..."
"Tôi không biết gì cả, Tôn Thục Phương đích xác là có từng cùng mẹ tôi đánh bài, nhưng mà như vậy thì sao? Cùng abf ta đánh bài thì phạm tội gì, trái luật pháp à?" Trương Lệ tức giận hỏi.
Lục Diễn không nói chuyện, trực tiếp cầm điện thoại ra, mở một đoạn video, sau đó đưa điện thoại di động đẩy đến trước mặt Trương Lệ, đó là đoạn camera theo dõi ghi lại hình ảnh Phù Vũ Học trước khi chết.
Trương Lệ vừa thấy, nhất thời sợ tới mức thét chói tai, trực tiếp đẩy di động của Lục Diễn ra.
"Sáng nay cô chỉ là nhìn thấy một cô gái xa lạ muốn tới phố Lão, liền lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, hơn nữa còn tự mình theo cảnh sát tới bắt người. Sau khi biết cô gái đó đến tìm Tôn Thục Phương, thì cô càng thêm bình tĩnh khẳng định cô gái đó có liên quan đến án gϊếŧ người, cô còn dám nói cô cái gì cũng không biết?" Lục Diễn như có như không gõ gõ bàn phòng thẩm vấn, "Trương tiểu thư, nếu như cô muốn mẹ của cô cuối cùng cũng rơi xuống kết cục như bọn họ, vậy thì cứ tiếp tục im lặng đi. Dù sao có chết thêm một người, đối với tôi mà nói, chỉ là sửa lại một con số trên báo cáo kết án mà thôi."