Khúc dương cầm đó chính là đoạn nhạc mà bà ngoại Diêm Tiểu Mân viết cho cô bé, tên là "ánh trăng đêm hè", Diêm Tiểu Mân đã dựa vào khúc nhạc này, đoạt được giải quán quân trong kỳ thi quốc tế đầu tiên cũng là duy nhất của cuộc đời mình.
Khi Khương Điềm chạy xuống lầu, Lục Diễn, Mã Hầu cùng Ninh Tiểu Dương đang tăng ca phân tích quỹ tích hành động của Diêm Tiểu Mân, muốn thông qua cái phương thức này tìm ra người thần bí kia.
"Tiểu Điềm, đói quá nên thức rồi hả?" Mã Hầu ngẩng đầu nhìn Khương Điềm, đôi mắt đỏ bừng hơi nhíu lại.
"Tiểu Mân cho tôi gợi ý." Khương Điềm thở phì phò, "Thật ra ngay từ đầu em ấy đến tìm tôi, thì đã không phải vì bản thân, cô bé muốn tôi tìm ra người đàn muốn giúp con bé báo thù kia, sau đó ngăn cản hắn!"
"Thẻ đen còn có loại thao tác này sao?" Mã Hầu chưa bao giờ nghe thấy.
Ninh Tiểu Dương thì vẻ mặt không tín nhiệm Khương Điềm: "Bình thường, người mới đều sẽ bị áp lực tinh thần quá độ, do đó có thể đọc trong mơ mấy chuyện gợi ý linh tinh gì đó, trên thực tế, hơn phân nửa là do ý thức của mình thôi."
"Cái gợi ý gì?" Lục Diễn nhíu mi hỏi.
"Sáu năm trước, Tiểu Mân có giành được giải vàng trong một cuộc thi dương cầm quốc tế ở Châu Âu, mọi người có thể giúp tôi tìm xem có video nào ghi lại cuộc thi đó không?" Khương Điềm hỏi.
Mã Hầu rất nhanh lục trên mạng tìm được video tư liệu lúc đó.
Khương Điềm nhìn trên màn ảnh, cô bé mặc bộ váy dài màu trắng, ưu nhã khảy đàn đàn dương cầm, máu trong người phảng phất như muốn ngưng lại: "Khi Tiểu Mân tới tìm tôi, đã mặc bộ váy này, ở trong mộng cũng để cho tôi nghe đầu khúc này, có lẽ cô bé muốn nói cho tôi biết, cô bé và cái người kia đã quen biết nhau hoặc là cùng xuất hiện trong cuộc thi đấu này?"
"Tiểu Dương, đi tìm một chút, tìm danh sách những người năm đó tham gia cuộc thi này." Lục Diễn trầm mặc một lát, sau đó nói với Ninh Tiểu Dương.
"Lục ca, anh thật sự tin cô ta nói a?" Ninh Tiểu Dương kéo Lục Diễn đến một bên, hạ thấp giọng hỏi, "Tôi thấy cô ta chính là quan tâm quá hoá loạn, suy nghĩ quá nhiều, quy tắc thẻ đen từ cổ chí kim đều là cố định, làm sao cái quy tắc đó đến chỗ cô ta lại không còn hiệu quả?
Lục Diễn nhìn về phía màn đêm đen nhánh bên ngoài cửa sổ: "Tôi nên sớm nghĩ đến, cái quy tắc này... vốn dĩ không có hiệu quả đối với cô ấy."
"Hả?" Ninh Tiểu Dương không hiểu ra sao.
Lục Diễn thu ánh mắt, nhìn hắn một cái: "Làm việc nhanh nhẹn lên một chút, sao lại nhiều lời như vậy? Mau đi đi."
Ninh Tiểu Dương chậc chậc lưỡi, lầu bà lầu bầu đi.
"Tiểu Điềm, hiện tại anh đây thật không dám tới gần cô." Mã Hầu lúc này đang ngồi chọc Khương Điềm.
Khương Điềm ngơ ngác nhìn hắn: "Vì sao?"
"Anh đây cuối cùng cảm thấy cô có một lực lượng thần bí nào đó." Mã Hầu bĩu môi, vẻ mặt ra vẻ ông cụ non, nghiêng đầu, "Nói thực đi, có phải cô chính là đại lão ẩn hình nào đó hay không a?"
Khương Điềm cũng không biết nên khóc hay nên cười: "Mã Cảnh Quan, anh đừng đùa, có đại lão nào thảm như tôi, vô dụng như tôi vậy sao? Ai cũng bảo hộ không được, ngay cả gợi ý của Tiểu Mân sau khi lâm chung cũng không nghĩ ra, nửa ngày mới hiểu được ý của em ấy, không chỉ không tìm được người kia, còn để cho hắn gϊếŧ hết năm mạng người ngay dưới mí mắt tôi."
Dừng lại một chút, Khương Điềm thở dài một hơi: "Tiểu Mân đại khái là không muốn để hắn gϊếŧ người đúng không?"
"Cái này làm sao trách cô được, quy tắc thẻ đen vẫn luôn luôn không đổi, ai biết lần này lại nghịch quy tắc vậy?" Mã Hầu an ủi, "Cô có đói bụng không, tôi định đi nấu mì tôm, thuận tiện cũng nấu một chén cho cô nha?"
"Ăn mì tôm gì?" Lục Diễn đi tới, lạnh buốt thoáng nhìn qua Mã Hầu.
"Không phải chứ Lục ca, anh có còn thuộc nhân loại hay không a? Hơn bốn giờ sáng luôn rồi, tôi sau khi năm giờ chiều tới giờ một ngụm đồ ăn cũng chưa có, giờ mì tôm cũng không cho ăn?" Mã Hầu tức giận hỏi.
"Gọi bữa khuya đi, một lát sẽ đưa tới." Lục Diễn ngồi xuống đối diện với Khương Điềm.
"Hắc hắc, có tiểu Điềm ở đây thật là tốt; Lục ca không nỡ để cô ăn mì tôm, tôi cũng có thể hưởng phúc theo." Mã Hầu kích động, vỗ vỗ cái bụng lép kẹp.
Khương Điềm đỏ mặt lên, sau đó nhỏ giọng nói với Mã Hầu: "Mã Cảnh Quan, đừng có đùa như vậy nữa, không tốt đâu."
Chung quy Lục Diễn đã có người thích mà.
"Ai nha, tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta lại xấu hổ!!" Mã Hầu ha ha cười lên.
"Xem cái camera theo dõi của cậu đi!" Lục Diễn cầm lấy trái táo trên bàn ném qua phía hắn, Mã Hầu cười tủm tỉm chụp được, mở miệng liền cắn một cái hơn phân nửa, sau đó xoay xoay ghế dựa, quay lại đến trước màn hình, "Diêm Tiểu Mân thực ngoan nha, nghỉ hè không phải đi làm công ở tiệm đồ uống thì đến thư viện đọc sách, người gặp mặt nhiều nhất chính là Lam Bối Bối. Lúc đi học càng chăm chỉ, một đường chỉ có ba điểm dừng chân, trường học, ký túc xá, nghỉ về nhà..."
"Tôi cũng muốn xem xem." Vừa mới bị Mã Hầu chọc ghẹo, lại ngồi đối mặt với Lục Diễn như vậy, Khương Điềm cảm thấy có chút không được tự nhiên, kết quả là tìm cớ chạy tới bên người Mã Hầu.
Trước mặt Mã Hầu là ba màn hình máy tính, đang chiếu hình ảnh của những điểm thời gian khác biệt, Khương Điềm cẩn thận nhìn trái phải một chốc, giống như phát hiện cái gì, "Mã Cảnh Quan, học sinh này hình như đều có mặt trong cả ba video nhỉ?"
Khương Điềm dừng ba đoạn video ở ba thời điểm khác biệt lại, sau đó chỉ vào một nam sinh đứng cự ly rất xa nhìn theo Diêm Tiểu Mân, mà trong hai cái camera theo dõi còn lại, cũng phát hiện thân ảnh của nam sinh này trong cùng khung ảnh với Tiểu Mân.
"Ối mẹ ta ơi? Tiểu Điềm, mắt của cô là thiên tinh hoả nhãn gì vậy? Trong một đống học sinh đông như vậy mà cô cũng có thể nhận ra được? Nhiều học sinh như vậy, cô làm sao thấy được?" Ba đoạn video này đều là ghi hình của camera theo dõi ghi lại lúc giờ tan học của trường, trong biển học sinh mênh mông rộng lớn, lực chú ý của Mã Hầu vẫn luôn nằm trên người Diêm Tiểu Mân, xem xem cô bé có gặp người nào, hay bắt chuyện với người nào hay không.
"Thằng bé rất xinh mà ~" Khương Điềm không chút suy nghĩ liền trả lời, vóc dáng của nam sinh này thật cao, trong cả ba video đều không mặc cùng kiểu quần áo, nhưng tất cả đều rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng mỗi lần đều mang theo một chiếc mũ lưỡi trai đen có hai chữ cái MK phía trước.
Mã Hầu: "..." Lý do này hắn thật đúng là hoàn toàn không thể nào phản bác.
Lục Diễn nghe được lời Khương Điềm nói cũng đứng dậy đi qua, đứng phía sau của cô: "Xem tiếp những đoạn video khác xem nam sinh này có xuất hiện cùng lúc với Tiểu Mân hay không."
Mã Hầu lập tức mở ra đoạn video khác, rất nhanh liền làm người kinh ngạc phát hiện, liên tục xem xét mười mấy video theo dõi, đều có thể nhận ra thân ảnh nam sinh đầu mang mũ lưỡi trai đen trong đám người.
Hoặc là đi phía trước Diêm Tiểu Mân, hoặc là đi theo phía sau Diêm Tiểu Mân, hoặc là đi ngược đường đối diện lại, hắn và Diêm Tiểu Mân ai nấy cũng đều mang tai nghe, hình như đang gọi điện thoại. Nếu không phải hai người này "trùng hợp" cùng xuất hiện trong nhiều đoạn video đến như vậy, ai cũng sẽ không nghĩ rằng hai người mặt đối mặt đi lướt qua nhau không thèm chào hỏi này có quan hệ gì với nhau.
Sau một thời gian, ba người Khương Điềm lại bắt đầu điên cuồng tìm trong cùng khung hình.
Không hề ngoài ý muốn, cũng giống như mười mấy video đó, mỗi một đoạn video đều có nam sinh này tồn tại.
Khi Diêm Tiểu Mân làm công, hắn sẽ ngồi trong tiệm đồ ngọt đọc sách, khi Diêm Tiểu Mân ngồi trong thư viện, hắn cũng sẽ lặng lẽ ngồi trong một góc khác, khi Diêm Tiểu Mân chạy bộ trên bờ sông, đối diện đường cái cũng thấy bóng dáng của hắn.
Khương Điềm nhìn một ảnh lại một ảnh dừng lại trong những đoạn video, cẩn thận chụp lại từng ảnh. Một đêm trôi qua, ánh mặt trời sáng choang, Khương Điềm tựa lưng vào ghế dựa, xem xong đoạn video theo dõi cuối cùng, đó là lúc đêm hè nóng đổ lửa vào năm kia ở thành phố Thanh Dương, trên bờ sông, đầu người chen chúc nhau, pháo hoa ngũ sắc sặc sỡ nổ lên trên bầu trời đêm chói lọi.
Diêm Tiểu Mân đứng ở trong đám người, vẻ mặt vui vẻ ngửa đầu nhìn pháo hoa, ánh mắt của thiếu niên mang mũ lưỡi trai lướt qua biển người ồn ào, ôn nhu rơi vào trên người Diêm Tiểu Mân.
Khương Điềm gõ nút tiếp tục phát, chợt thấy thiếu niên kéo microphone tai nghe tới bên môi, như thể đang nói cái gì, Diêm Tiểu Mân lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua hướng của hắn, sau đó mím môi, vô cùng mất tự nhiên sờ soạng chóp mũi một chút, mỗi lần Diêm Tiểu Mân xấu hổ đều sẽ theo bản năng sờ sờ chóp mũi của mình.
Khương Điềm cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, suy sụp ôm lấy mặt, trong lòng yên lặng cầu nguyện, nghìn vạn lần đừng là hắn, nghìn vạn lần đừng...
"Lục ca!" Lúc này, Ninh Tiểu Dương từ bên ngoài trở về, "Lần đó Diêm Tiểu Mân tham gia thi đấu là thuộc tổ thanh thiếu niên, tư liệu người dự thi đều ở trong này."
Năm ấy tổ thanh thiếu niên dự thi tổng cộng có 61 người, trên tư liệu còn mang theo ảnh chụp, Khương Điềm đứng sau lưng Lục Diễn, khẩn trương xem qua từng tấm, từng tấm một.
Không phải hắn.
Cái này cũng không phải hắn.
Còn không phải hắn.
Rốt cuộc lật đến tư liệu của Diêm Tiểu Mân, trên ảnh chụp, Diêm Tiểu Mân mặc áo đồng phục, thắt hai bím tóc nhỏ, bộ dáng tươi cười như trong trí nhớ của cô, rực rỡ lại xinh đẹp.
Còn một tư liệu cuối cùng, Lục Diễn lật tư liệu của Diêm Tiểu Mân qua, một tấm ảnh thiếu niên xinh đẹp xuất hiện trước mắt.
Trong lòng Khương Điềm như có cái gì đó ba một tiếng, nứt ra, là hắn...
"Lâm Kiệt." Lục Diễn trầm giọng nói, "MK, chữ cái phía sau chính là chữ Kiệt."
Khương Điềm lập tức cả người nổi da gà, bởi vì cô vẫn cho rằng đây là nhãn hiệu của mũ thôi, cho nên... vì đây là tên viết tắt của hai người bọn họ, hắn mới lần nào cũng mang theo sao?
"Cái thằng bé này tôi đã từng gặp rồi." Ninh Tiểu Dương đột nhiên nói, "Khi án nhảy lầu đầu tiên diễn ra, tôi có đến trường học thăm hỏi, lúc đi ngang phòng đàn dương cầm phòng có gặp nó, khi đó tôi còn thấy hơi kỳ quái, trường học cũng nghỉ học rồi, sao nó lại còn ở chỗ nơi này chơi đàn dương cầm chứ, nó nói đây là trường học đặc biệt cho phép nó."
"Trung học Thị Nhất hôm nay cho đi học trở lại rồi." Mã Hầu trầm giọng nói.
"Mọi người rửa mặt một chút, ăn điểm tâm xong chúng ta đi trường Thị Nhất." Lục Diễn nhìn thoáng qua tư liệu của Lâm Kiệt, chậm rãi nói.
Trên đường, Mã Hầu lái xe, Ninh Tiểu Dương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lục Diễn cùng Khương Điềm ngồi ở ghế sau, so với không khí thảo luận ngất trời của hai gã phía trước, Khương Điềm cùng Lục Diễn thì lại một đường trầm mặc.
Khương Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã là sáng sớm giờ cao điểm, mọi người khắp nơi qua lại như nước, cô giống như kẹt trong đám đông này, có thể nhìn thấy biết bao thân ảnh thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, như gần như xa.
Lục Diễn thì điều tra được rất nhiều tư liệu trên mạng về thiếu niên tên Lâm Kiệt này.
Hắn mang quốc tịch ngoại quốc, lớn lên tại Châu Âu, chỉ số thông minh cực cao, mười tuổi đã vào cửa câu lạc bộ điều tra, còn từng giúp cảnh sát địa phương phá được hai vụ án gϊếŧ người liên hoàn. Bởi vì có bề ngoài rất điển trai, lại thông minh nên xã giao của hắn ở nước ngoài rất rộng rãi, thậm chí còn có cả câu lạc bộ fans hâm mộ.
Tra xét một vòng, nhưng ngược lại không thấy hắn có lý lịch gì dính tới tâm lý học.
Nhưng mà, người có chỉ số thông minh cao như vậy, muốn học cái mà học không được?
- ---
Sau khi đến trường trung học Thị Nhất, đi ra tiếp đãi vẫn là Trương Bằng Phi, trải qua mấy sự tình của vài ngày nay, vị thân sĩ nho nhã ban đầu ban đầu gặp mặt này đã hoàn toàn trở thành một ông chú trung niên thô kệch.
"Ninh Tiểu Dương, thấy không? Làm người thì tinh thần rất trọng yếu, chúng ta nói gì thì nói vẫn phải chú ý nga a ~" Mã Hầu đi ở phía sau, kề tai nói nhỏ với Ninh Tiểu Dương.
"Lão tử thanh xuân vĩnh bất bại, không cần ngươi quan tâm cái này." Ninh Tiểu Dương trợn trắng mắt.
Mã Hầu mất mặt, cũng không tiếp tục nói chuyện với Ninh Tiểu Dương.
"Lâm Kiệt? Các người tìm Lâm Kiệt làm cái gì? Đứa bé kia rất ngoan, sau khi chuyển trường lại đây, vẫn luôn đứng hạng nhất toàn trường của chúng ta mỗi năm, còn giúp trường học của chúng ta lấy vài danh hiệu quán quân nữa!" Trương Bằng Phi có chút kiêu ngạo.
"Chỉ là muốn tìm cậu ta trò chuyện một vài vấn đề, tìm hiểu cho rõ ràng một số tình huống." Lục Diễn hồi đáp.
Thần sắc Trương Bằng Phi có chút ngưng trọng: "Đừng nói thằng bé cũng có tên trên danh sách trả thù của sát thủ liên hoàn kia đi? Mấy ngươi trong cái ảnh chụp đó không phải đã gϊếŧ hết rồi sao? Tên biếи ŧɦái đó rốt cục là muốn làm gì?"
"Hiệu trưởng Trương, ngài bình tĩnh một chút, chúng tôi chỉ là điều tra theo thủ tục, phiền ngài gọi học sinh kia lại đây là được." Lục Diễn bình tĩnh lạnh lùng nhìn Trương Bằng Phi.
Trương Bằng Phi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của Lâm Kiệt, trong chốc lát, phòng làm việc của hiệu trưởng liền bị gõ vang: "Hiệu trưởng, em là Lâm Kiệt."
Thanh âm thiếu niên thanh nhuận vang lên, Trương Bằng Phi vội vàng đi ra mở cửa, đứng ngay trước cánh cửa mở miệng tươi cười: "Cảnh quan thị cục muốn tìm em hỏi một số câu để làm rõ tình huống thôi, cứ thoải mái, hỏi cái gì đáp cái đó là được rồi."
Thiếu niên giương mắt nhìn về phía trong phòng, "Biết ạ."
Một lát sau, thiếu niên ngồi vào đối diện Lục Diễn, so với những thầy cô giáo đã gặp trước đó, hắn thoạt nhìn bình tĩnh hơn nhiều, rất tự nhiên bắt chéo hai chân, bình tĩnh hỏi: "Chú cảnh sát, tìm em có chuyện gì sao?"
"Xin hỏi cậu có quen biết với Diêm Tiểu Mân không?" Lục Diễn nhìn hắn, giọng điệu không có một gợn sóng.
Thiếu niên gật đầu: "Dạ biết, bạn cũ ; trước đây có tham gia một cuộc thi đấu, bạn ấy hạng nhất, em hạng nhì."
"Quan hệ của hai người là thế nào?" Lục Diễn tiếp tục hỏi.
"Quan hệ cạnh tranh." Thân thể thiếu niên hơi nghiêng về phía trước một ít, "Em không thể chấp nhận mình đứng vị trí thứ hai, nhưng từ sau đó cuộc thi đó thì bạn không tới tham gia so tài nữa, nguyên nhân mà em tới nơi này học, là muốn so tài lại một lần với bạn ấy."
Lục Diễn không nói chuyện, Mã Hầu ngầm hiểu, mở máy vi tính mang đến ra: "Em Lâm Kiệt, vậy những cái này em giải thích như thế nào?"
Trước lúc xuất phát, Mã Hầu đã sửa sang lại, lấy ra hết những ảnh chụp từ camera theo dõi khi Lâm Kiệt cùng Diêm Tiểu Mân cùng một khung hình ảnh, sau khi mở một đoạn video nhỏ ra, cảnh tượng ở ngã tư đường biến đổi không ngừng, thứ duy nhất không thay đổi là thân ảnh thiếu niên thiếu nữ đứng cách xa nhau từ đầu đến cuối.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía cậu thiếu niên điển trai trước mắt, thiếu niên nhìn hình ảnh lướt qua trên màn hình, Khương Điềm rất muốn tìm được chút gì qua nét mặt của nó, nhưng cũng không thu hoạch được gì, chờ sau khi đoạn video kết thúc, nó âm u nói: "Sao chúng em lại tình cờ cùng nhau xuất hiện ở nhiều chỗ như vậy nhỉ? Thật đúng là duyên phận kỳ diệu."
"Em muốn nói đây là ngẫu nhiên?" Gương mặt Mã Hầu khó có thể tin, "Tiểu huynh đệ à, nói lời này mà bản thân em có tin không?"
"Sao em phải chột dạ?" Lâm Kiệt nhìn về phía Mã Hầu, "Trên luật pháp quy định, chỗ Diêm Tiểu Mân đi thì em không thể đi sao?"
"Trọng điểm là cái đó sao? Trọng điểm là chỉ cần Diêm Tiểu Mân ra ngoài, thế nào cũng chụp được sự tồn tại cùng với em ở một chỗ nào đó!" Mã Hầu cất cao giọng.
"Cho nên em mới nói đây đúng là duyên phận kỳ diệu." Lâm Kiệt vẫn là bộ dáng không buồn không thích cũng không giận.
"Em..." Mã Hầu tức giận đến ngực xót đau.
"Cái mũ này mua ở đâu vậy? Đẹp thật, có tiện nói cho tôi biết không? Ta cũng muốn mua một cái đội." Phương thức hỏi của Lục Diễn liền bình thản hơn.
"Đây là hàng đặt theo yêu cầu, không mua được."
"MK có ngụ ý gì sao?" Lục Diễn dừng lại một chút, "Cũng thực trùng hợp, chữ cái đầu tiên của tên Diêm Tiểu Mân là M, tên cậu cũng có chữ cái đầu tiên là K, đây cũng là duyên phận kỳ diệu nha."
"Cũng giống như vậy thật." Thiếu niên rũ mắt xuống nở nụ cười, "Chỉ tiếc bạn ấy đã chết, vậy duyên phận sẽ không bao giờ còn nữa."
"Thằng nhóc kia, cậu đừng có nói lung tung được không? Duyên phận kỳ diệu cái gì, em cho rằng bây giờ đang diễn tuồng công chúa cổ tích của Disney hả?" Ninh Tiểu Dương không nhịn được nói.
Lâm Kiệt cười một tiếng: "Có lẽ... Mọi người đang hoài nghi em là người vì Diêm Tiểu Mân báo thù?"
"Chẳng lẽ cậu không phải?" Ninh Tiểu Dương khí thế bức người hỏi.
"Chú cảnh sát à, em cũng hiểu là mọi người chịu nhiều áp lực, nóng lòng phá án, nhưng chứng cớ gì cũng không có, chỉ dựa vào những đoạn video này, mọi người cùng lắm chỉ có thể hoài nghi em thầm mến Diêm Tiểu Mân, nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với mấy vụ án gϊếŧ người gần đây chứ?" Lâm Kiệt chân thành tha thiết hỏi, "Em ở nước ngoài có từng một lần có kinh nghiệm phá một vụ án tương tự, nếu như mọi người đang gặp ngõ cụt, không ngại có thể nói với em, nói không chừng em có thể giúp cho mọi người tìm được chỗ đột phá thì sao?"
"Vậy em cảm thấy hắn sẽ còn tiếp tục gϊếŧ người nữa không?" Khương Điềm nhìn nó, thốt ra câu hỏi.
Lâm Kiệt giương mắt nhìn về phía cô, đây là lần đầu tiên sau khi thằng bé đi tới văn phòng này ném ánh mắt về phía Khương Điềm: "Nếu đối tượng báo thù đều đã chết hết, vậy đại khái là sẽ không gϊếŧ nữa?"
"Tôi gần nhất có thể mơ thấy Diêm Tiểu Mân, cô bé rất lo lắng cho hung thủ kia, cô bé không muốn để cho hắn tiếp tục, nếu hung thủ biết suy nghĩ này của Tiểu Mân, hắn sẽ dừng tay sao?" Khương Điềm tiếp tục nói.
Tươi cười trong mắt Lâm Kiệt nhạt đi một ít, ánh mắt hơi rung lên rất nhỏ, sau đó nó tiếp tục nói: "Nếu em là hung thủ kia, Diêm Tiểu Mân là người mà em yêu thương nhất kiếp, cho dù cô ấy có đứng ra bảo em dừng tay, em cũng sẽ không dừng tay."
"Vì sao?" Thanh âm của Khương Điềm không tự chủ liền cất cao.
"Bọn họ có chỗ nào xứng với sự bao dung của cô ấy?" Giọng Lâm Kiệt nhẹ nhàng, nói xong hướng về Khương Điềm cười sáng sủa, hốc mắt Khương Điềm nhất thời đỏ lên, trái tim phảng phất bị một bàn tay nắm thật chặc.
"Có lẽ, cô bé chỉ là vì hung thủ kia thì sao?" Khương Điềm nức nở nói.
"Vậy phải xem hung thủ đang hiểu như thế nào, đứng ở góc độ khoa học mà nói, người, chỉ sống một đời, nếu đã mất đi người mình yêu thương sâu đậm, mà lại chồng chất nhiều ẩn khuất như vậy, sống thế nào không phải là sống chứ, đơn giản thống khoái một lần, không phải càng tốt?"
Mã Hầu cùng Ninh Tiểu Dương nhìn Khương Điềm cùng Lâm Kiệt ngươi một câu ta một câu, trợn mắt hốc mồm.
Đầu năm nay hung thủ có chỉ số thông minh cao đều hùng hổ như vậy sao?
"Mọi người nhìn em làm cái gì?" Lâm Kiệt nhìn bốn phía, vẻ mặt kinh ngạc, "Vị tỷ tỷ này không phải bảo em hỗ trợ phân tích sao? Em chỉ đứng ở góc độ hung thủ hỗ trợ phân tích một chút mà thôi, dọa mọi người rồi sao?"
"Cậu đừng quá kiêu ngạo, chúng ta nhất định sẽ tìm đến chứng cớ bắt cậu." Ninh Tiểu Dương hung hăng đến trước mặt Lâm Kiệt, tàn nhẫn nói.
"Tốt ~ nhưng mà mọi người nhất định sẽ phí công vô ích mà thôi, bởi vì em không phải hung thủ." Lâm Kiệt nói xong, đứng dậy, "Tri kỷ nhắc nhở một chút, mọi người cần phải đẩy nhanh tiến độ đi thôi, em sắp phải trở về nước rồi."
"Tôi đưa em ra ngoài." Khương Điềm cúi đầu đi tới cửa, mở cửa, gương mặt không cho phép cự tuyệt.
Lâm Kiệt cũng không có gì ngại, nhìn ba người Lục Diễn lễ phép gật gật đầu, sau đó liền đi ra ngoài.
"Tôi đi một chút liền trở về." Khương Điềm bỏ lại một câu, theo Lâm Kiệt đi.
"Mẹ nó chứ, cái cô gái này có hiểu quy củ hay không, chúng ta xét hỏi xong chưa mà cô ta liền đem người xách đi rồi?" Ninh Tiểu Dương nói lầm bầm.
"Cậu cho rằng cậu còn có thể thẩm vấn ra thêm được cái gì?" Giọng Lục Diễn lành lạnh.
Ninh Tiểu Dương há miệng thở dốc, lại suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng vậy thật, nhất thời ủ rũ xuống.
Mùa đông lạnh giá qua đi, vạn vật cũng bắt đầu dần dần sống lại, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp mặt đất, dưới lầu phòng làm việc của hiệu trưởng có một vườn hoa, bên trong có một ít hoa nhỏ màu hồng phấn mềm mại đang nở ra.
"Tôi muốn biết Tiểu Mân đã chết như thế nào."
Khương Điềm sóng vai đi cùng Lâm Kiệt trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng hỏi.
"Không phải nhảy lầu sao?" Lâm Kiệt đưa mắt nhìn phía trước, lười biếng đáp.
"Diêm Tiểu Mân bị mưu sát." Khương Điềm không thèm uyển chuyển gì.
Lâm Kiệt nhìn cô một cái: "Bình tĩnh như vậy sao? Có chứng cớ không?"
"Có chứng cớ thì tôi không đến hỏi cậu." Khương Điềm không thay đổi cảm xúc, lên tiếng nói.
Lâm Kiệt bất đắc dĩ cười cười: "Chị gái à, chị đang đùa với tôi sao?"
"Ba ngày trước, buổi tối, Tiểu Mân tới tìm tôi, trên người mặc chiếc áo trắng mà lần đó trong cuộc thi đấu dương cầm của hai người em ấy đã mặc." Khương Điềm dừng bước lại, "Vong linh có thể tới tìm tôi đều là bị sát hại rất tàn nhẫn, cho nên em ấy không phải tự sát."
"Cô biết mình đang nói cái gì không?" Nụ cười trên mặt Lâm Kiệt chậm rãi biến mất.
"Tôi sẽ không hỏi cái gì khác, em chỉ cần nói cho tôi biết em ấy rốt cuộc chết như thế nào, tôi chỉ cần biết được nguyên nhân tử vong và thời điểm tử vong của em ấy là có thể triệu hồi vong linh ra đến..."
"Cô điên rồi." Lâm Kiệt lạnh lùng ngắt lời Khương Điềm, "Trên thế giới này, đã chết rồi thì cái gì cũng không còn, không thể nghịch chuyển cũng không có vong hồn tồn tại, chớ có giở trò này trước mặt tôi."
"Tôi nói sự thật!" Khương Điềm hiện tại chỉ muốn tìm Diêm Tiểu Mân, cô bé vẫn không hiện ra, là do bị người giam cầm hay là như thế nào, Khương Điềm thực lo lắng.
"Nếu các người muốn tra án, tôi nguyện ý giúp đỡ các người, nhưng nếu cô muốn đứng trước mặt tôi làm điên làm khùng, vậy ngại quá, tôi còn phải lên lớp." Sắc mặt Lâm Kiệt phức tạp nhìn Khương Điềm một chút, sau đó xoay người sải bước đi.
Khương Điềm muốn đuổi theo, Trương Bằng Phi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô: "Khương cố vấn!"
"Trương hiệu trưởng." Khương Điềm lễ phép vấn an, lại nhìn hướng Lâm Kiệt, hắn đã đi xa.
"Khương cố vấn, các ngươi khẳng định lầm rồi, thằng bé làm sao có khả năng biết được Diêm Tiểu Mân đã chết như thế nào chứ?" Trương Bằng Phi nhỏ giọng nói, "Chúng ta về văn phòng nói đi, miễn cho lát nữa học sinh đi qua đi lại nghe được, ảnh hưởng không tốt."
Chỉ mới nói một câu, chân dài của Lâm Kiệt đã sải bước tới nơi nhìn không rõ thân ảnh, Khương Điềm bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý cùng Trương hiệu trưởng trở về.
"Tôi thật sự không hiểu rõ, các người làm như thế mà tra đến trên người của em Lâm Kiệt vậy?" Trên đường trở về, Trương hiệu trưởng cùng Khương Điềm nói chuyện phiếm, "Chẳng lẽ các người còn hoài nghi hắn là kẻ điên cuồng gϊếŧ người kia?"
"Không có, chỉ là muốn hỏi chút chuyện cho rõ ràng tình huống thôi." Khương Điềm gian nan nặn ra một nụ cười, lúc này cô thật sự cười không nổi.
"Cảnh sát các người phá án, sao có thể có chuyện tuỳ tiện thích gì thì làm được chứ? Cô xem mấy ngày hôm trước, các người vừa tra là ra ngay." Gương mặt Trương Bằng Phi khâm phục, "Hay chúng ta phái mấy cảnh sát thường phục lại đây, nhìn chằm chằm Lâm Kiệt? Vừa rồi tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy được em học sinh này chuyển trường thật có chút kỳ hoặc. Bằng sự thông minh của em ấy, tri thức trung họ phải sớm học xong rồi mới đúng, lúc đó mấy thầy cô trong trường học của chúng ta đều nói đùa, nói Lâm Kiệt đến trường học chúng ta là đến giúp đỡ người nghèo, giúp cất cao đẳng cấp trường học của chúng ta..."
Khương Điềm không nói chuyện, Lâm Kiệt vừa rồi ngay từ đầu đã biểu lộ rõ, hắn là vì Diêm Tiểu Mân mới đến trung học Thị Nhất...