Chương 28: Hoa hồng suy bại (8)

Vương Niệm lôi một sợi dây thừng vòng qua bên dưới tảng đá vừa rồi ngồi rồi buộc lại, mặt không chút đổi sắc cột vào chân Lam Bối Bối, Lam Bối Bối dọa đến phát điên, liều mạng giãy dụa kêu to nhưng hiệu quả rất nhỏ, Vương Niệm kéo Lam Bối Bối đến bờ sông, lại đợi một chút, mãi đến nghe được tiếng bước chân hỗn độn.

Cô bé hít sâu một hơi, mặt mỉm cười, dùng sức đẩy Lam Bối Bối vào trong dòng nước chảy xiết.

Tay chân Lam Bối Bối đều bị cột, còn lôi theo một tảng đá lớn, người chạm vào mặt sông chưa kịp bập bềnh một cái đã nhanh chóng chìm xuống.

"Vương Niệm!"

Khương Điềm liều mạng chạy đến bờ sông, vừa lúc liền tận mắt thấy một màn này, Vương Niệm gầy yếu đứng trong gió rét lung lay sắp ngã, sắc mặt cô bé tái nhợt, đáy mắt không ánh sáng, lạnh lùng nhìn về hướng người đang bôn ba chạy tới phía mình.

"Khương Điềm?" Vương Niệm nhẹ nhàng nghiêng đầu.

"Là tôi đây!" Khương Điềm cố gắng bình tĩnh cảm xúc của mình, "Em đứng yên đó một chút, chỗ đó rất nguy hiểm."

"Thù của Diêm Tiểu Mân cũng coi như em báo giùm luôn." Vương Niệm rũ mắt xuống, "Những người này đều chết cũng chưa hết tội."

"Tôi biết!" Khương Điềm muốn bước đến phía trước, kéo Vương Niệm trở về.

"Trời hôm nay rất lạnh." Vương Niệm nhìn về phía bầu trời đêm, thở dài thật sâu một tiếng, sau đó thả người nhảy vào trong dòng sông.

"Vương Niệm!" Khương Điềm căn bản không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết Vương Niệm tuyệt đối không thể chết được, trực tiếp nhảy xuống theo cô bé.

Dòng nước sông mùa đông lạnh buốt giá thấy xương, Khương Điềm trồi lên ngụp xuống vài lần, dùng hết khí lực rốt cuộc bắt được Vương Niệm đã muốn ngất đi.

Nhưng mà dòng nước chỗ này cũng quá xiết rồi, mỗi khi Khương Điềm kéo Vương Niệm sắp trở lại bên bờ, cũng sẽ bị nước sông phía sau cuốn lại, cứ như thế vài lần, cô cũng dần dần kiệt lực.

Ngay trong lúc hoảng hốt này, cô mơ hồ nhìn thấy nhẫn trên ngón áp út tay phải tản mát ra hào quang óng ánh nhàn nhạt, ngay sau đó, giữa đất trời quay cuồng, màn sương mù đen từ bốn phương tám hướng cuốn tới, Khương Điềm từ trước đến nay đối với vị Tử Thần Đại ca này tràn đầy sợ hãi, nhưng trong chớp mắt này, nội tâm của cô lại phá lệ kiên định và yên tâm.

A...

Có thể sống rồi~~

Một tia căng thần kinh kia vừa buông lỏng, Khương Điềm nắm Vương Niệm lập tức chìm xuống.

Bên dưới nước sông không biết tại sao lại tràn ngập ánh sáng, Khương Điềm hình như không bị cảm giác nước sông lấp đầy mũi miệng khó chịu đó, đang lúc cô đang vô cùng nghi hoặc, một cụm sương đen bao lấy cô và Vương Niệm, trực tiếp kéo ra khỏi mặt nước.

Trong nháy mắt lên khỏi mặt nước, Khương Điềm vốn nghĩ mình sẽ bị lạnh đến đông cứng, không nghĩ tới chung quanh lại là một mảng ấm áp ngoài ý muốn.

"Cô không muốn sống nữa?" Bên tai ong ong vang lên, Khương Điềm hoảng hốt nghe được có người đang hét lên với mình.

Cô gian nan thò tay nắm lấy áo người nọ: "Cứu... cứu người..."

Rồi sau đó liền sức cùng lực kiệt, ngất trong lòng người nọ.

Sắc mặt bên dưới lớp mặt nạ của Lục Diễn phi thường không tốt, hắn niết chặt hai má Khương Điềm như đang trút giận: "Cứu ai chỉ cần em kêu là cứu được sao?"

Trước đây không lâu, bọn Lục Diễn tra được Vương Niệm rất có khả năng đang ở trên một đoạn đê bảo hộ sông Du Lộ tại ngoại ô, kết quả là cả đám người chạy đến con đê mênh mông này, vì không xác định được vị trí cụ thể, mọi người liền chia nhau ra tìm.

Ban đêm đường đen, Lục Diễn phân tâm một chút, Khương Điềm liền chạy không thấy bóng.

Không lâu sau, hắn liền cảm ứng được tánh mạng của cô bị uy hϊếp, lập tức đuổi qua, liền nhìn thấy Khương Điềm đang cố hết sức kéo theo một người chết ngất, giãy giụa trên dòng sông băng lãnh chảy xiết.

Nhìn Khương Điềm nằm trong ngực mặt mũi tím ngắt như muốn đông lại, Lục Diễn vừa đau lòng lại không biết làm thế nào.

Khi mới cùng Khương Điềm gặp lại, thấy Khương Điềm mất đi toàn bộ những mũi gai sắc nhọn của bản thân, nội tâm hắn cảm thấy phảng phất như ở trong địa ngục, hiện tại Khương Điềm ngẫu nhiên một lần nữa lộ ra những mũi gai đó, vậy mà có thể suýt doạ hắn gần chết.

Thật đúng là làm người ta điên đầu!

Lúc Khương Điềm tỉnh lại, đã cùng Vương Niệm nằm song song trong xe cứu thương.

"Ai nha, tổ tông à rốt cục cô cũng tỉnh!" Cô vừa mới mở to mắt, liền nhìn thấy Mã Hầu với khuôn mặt chảy dài kia.

"Vương Niệm đâu?" Đồng thời, Khương Điềm đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn thấy Vương Niệm đang nằm cạnh bên người, lại vội vàng sờ sờ hô hấp, xác định người còn sống, cô lần nữa ngã người xuống, "May mắn, may mắn!"

"Đến nước này rồi mà còn nghĩ đến người khác chi?" Mã Hầu oán trách nói.

"Lam Bối Bối bị ném vào trong dòng sông đúng không?." Khương Điềm trầm mặc một chút, "Tôi không thể cứu về."

"Nói bậy bạ cái gì vậy? Khi chúng tôi chạy đến, cô, Vương Niệm, Lam Bối Bối đều nằm phịch trên bờ sông mà?" Mã Hầu nhíu mi, "Lam Bối Bối không phải là cô cứu?"

"Hả?" Khương Điềm nghĩ nghĩ, "Chắc là do vị Tử Thần đó tiện tay cứu hết lên quá, còn sống?"

"Nửa chết nửa sống á, chỉ còn sót một hơi cuối cùng, có thể cứu được hay không, liền xem tạo hóa." Mã Hầu lắc đầu, " Muốn tôi nói, nếu tôi là cô gái nhỏ này, tôi cũng không thể bỏ qua cho cái đám khốn khϊếp đó, một mạng đổi sáu mạng, tuyệt đối có lời!"

"Sáu mạng?" Khương Điềm đột nhiên cả kinh.

"Vừa mới thu được tin tức, khi chúng ta ở bên ngoài tìm Vương Niệm, Chu Hạo ở nhà bị điện chết." Mã Hầu bĩu môi, "Tuy rằng không biết cô bé này đã làm như thế nào, bất quá nếu Lam Bối Bối không được Tử Thần cứu lên, cô bé này có thể xem như hoàn mỹ báo thù."

Khương Điềm không nói tiếp, trong lòng loạn thành một đoàn.

Cô biết, đó không phải là Vương Niệm làm, cô bé cứ xem như là người có chút đầu óc, cũng không có đủ tài lực để làm mấy chuyện kia, chính là người âm trầm giúp đỡ Tiểu Mân kia đã làm...

Khương Điềm bị đưa đến bệnh viện, mạnh mẽ kiểm tra thân thể một đợt, sau khi xác nhận cô không có vấn đề gì, mới thả cô đi.

Cũng trong lúc đó, Vương Niệm cũng tỉnh lại, bất quá tình huống của cô bé lại không tốt như vậy.

Khương Điềm tựa vào trên bức tường bên ngoài phòng bệnh, cầm trong tay báo cáo xét nghiệm của Vương Niệm, chân cô khi có khi không đá đá mặt đất, không bao lâu, Lục Diễn mang theo Ninh Tiểu Dương liền xuất hiện.

Cô lập tức đứng thẳng lên, giữa trưa sau khi cùng Lục Diễn cãi nhau, hai người vẫn chiến tranh lạnh.

"Lục Cảnh Quan..." Khương Điềm gọi hắn một tiếng.

Lục Diễn không nhìn cô, tiến thẳng vào phòng bệnh.

Thấy Tiểu Dương bộ dáng "xem đi, ca ca nói không sai chứ", vừa thương xót lại đắc ý nhìn Khương Điềm, sau đó cũng theo vào.

"Còn đang tức giận vì chuyện cô rớt xuống sông mà." Mã Hầu thong dong đến chậm một bước, sau khi đi vào, hạ giọng nói cùng Khương Điềm.

Khương Điềm cười khổ một tiếng, cô vẫn chưa quên châm ngôn để đời của Lục Diễn, vô dụng cùng ngu xuẩn đều là tử tội...

Trong phòng bệnh, mặc kệ Lục Diễn hỏi như thế nào, Vương Niệm giống như không nghe thấy, một câu cũng không chịu nói.

"Vương Niệm, lấy năng lực của cùng tài lực của cô, muốn gây ra những vụ án gϊếŧ người tự nhiên đến như thế này đúng là không thể nào, cô rốt cuộc là đồng loã của ai?"

Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch vẫn không nói chuyện, mãi đến khi Khương Điềm từ ngoài cửa tiến vào, cô bé đột nhiên liền kích động, trực tiếp đánh về phía Khương Điềm: "Vì sao lại cứu Lam Bối Bối, tại sao cô lại muốn cứu nó, chỉ còn mỗi nó, chỉ còn thiếu mỗi nó thôi thì cả đám thối nát đó đều đã chết hết rồi!"

Khương Điềm đứng tại chỗ, tiến thối đều không làm.

"Uổng cho Diêm Tiểu Mân thích cô như vậy, còn nói về sau muốn giới thiệu chị gái tôi quen biết cô, Tiểu Mân tin tưởng cô như vậy, cô không giúp chị ấy báo thù thì thôi đi, tại sao còn muốn phá hư chuyện báo thù của tôi chứ? Tôi hận cô! Hận cô!"

Thiếu nữ khàn cả giọng, thanh âm vang lên như nổ vào bên tai Khương Điềm, cô có chút không biết làm sao.

"Người không phải là cô ấy cứu, đừng ồn ào." Lục Diễn nhìn Vương Niệm một chút.

"Không phải cô ta thì là ai? Khi đó chỉ có chúng ta ở nơi đó!" Vương Niệm tức giận la lên.

"Cô ấy có thể cứu được cô lên bờ, không chìm xuống chết đuối với cô cũng phải thắp hương ngàn tạ vạn tạ cho tổ tiên rồi, còn trông cậy vào cô ấy cứu thêm một người nữa hả?" Lục Diễn hừ lạnh một tiếng.

"Ai! Là ai cứu nó! Là ai cứu cái con ác ma đó!" Vương Niệm thét lên hỏi, sau đó đột nhiên nôn ra một búng máu.

"Vương Niệm!" Khương Điềm vội vàng chạy đến bên người cô bé, "Em không thể kích động như vậy."

"Cô biết?" Khoé miệng Vương Niệm mang theo màu đỏ máu, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, cô bé nhìn Khương Điềm cười quỷ dị hai tiếng, "Biết cái gì gọi là hành động tâm nguyện trước khi chết không? Chính là loại như tôi đây này, dù sao tôi ung thư dạ dày kì cuối, cũng lập tức sẽ chết, không có gì không chịu nổi, bảo các đồng sự của cô đừng tra xét nữa, tất cả đều là tôi gϊếŧ, về phần tôi gϊếŧ như thế nào, không thể trả lời."

Ninh Tiểu Dương cùng Mã Hầu hai mắt nhìn nhau, chuyện ung thư dạ dày bọn họ còn chưa biết.

"Là người kia dạy em sao? Gϊếŧ Lam Bối Bối sau đó nhảy sông tự sát?" Khương Điềm đột nhiên bắt lấy tay cô bé, từng câu từng từ hỏi.

Vương Niệm mất tự nhiên quay đầu qua một bên, sau đó phiền chán muốn rút tay mình ra, nhưng mà Khương Điềm lại càng dùng lực, ánh mắt cô sáng ngời, từng chữ từng câu nói: "Trả lời chị!"

"Không thể trả lời!" Vương Niệm cắn răng, cương quyết không nói tiếp.

Khương Điềm đối diện với cô bé một lát, buông lỏng tay ra, cô đã tìm được câu trả lời từ trong ánh mắt của Vương Niệm.

Ngay từ đầu Khương Điềm còn cho rằng, đây chỉ là hai người thân của hai người bị hại, liên thủ trả thù những kẻ thủ ác, nhưng hiện tại xem ra không phải như thế, nếu chỉ là trả thù những kẻ kia, sao cuối cùng hắn lại bảo Vương Niệm đi nhảy sông chứ?

Cái tên kia... Cái kia vẫn núp trong bóng tối kia, hắn muốn Vương Niệm một mình gánh vác hết tội danh gϊếŧ đám người đó.

Khương Điềm rời khỏi phòng bệnh, lấy di động ra trực tiếp cho số điện thoại của Diêm Tiểu Mân lúc trước: Ta sẽ tìm đến ngươi.

Rất nhanh, đã đọc, chưa trả lời.

Vương Niệm vì bị bệnh ung thư dạ dày thời kì cuối, không thích hợp bắt mang đi, kết quả là chỉ có thể để cô bé nằm lại bệnh viện.

Về người mà cô bé muốn che dấu kia, mặc kệ người của bên cục hình sự trinh sát hỏi như thế nào, cô bé cũng là một chữ đều không nói.

Lam Bối Bối vì ở trong nước quá lâu, dẫn đến não thiếu dưỡng khí, mệnh tuy rằng cứu về được, nhưng lại rơi vào vào tình trạng hôn mê sâu, bác sĩ nói nếu không có kỳ tích xảy ra, đời này của ả đại khái cũng sẽ như vậy.

Cảnh sát sau khi đến nhà Lam Bối Bối lấy được một ít nhật kí cùng video ghi hình, nội dung của nhật kí đại đa số đều ghi lại sự phẫn uất của cô bé đối với cái thế giới này.

Lúc trước, Lam Bối Bối là lấy thành tích cả năm đứng đầu tiểu học mà sát nút lắm mới chật vật vào được trường trung học Đệ Nhất, ở cái trường hoặc là xem thành tích, hoặc là xem gia thế này, cô nàng cũng không sống được tốt lắm. Thành tích tiểu học của cô nàng coi như không tệ, bên cạnh cũng chỉ là con cái của mấy gia đình bình thường, chỉ cần hơi cố gắng một chút cũng rất dễ dàng trở thành tiêu điểm.

Nhưng đến trường Thị Nhất, cố gắng của cô nàng lại thường xuyên trở thành trò cười.

Nhóm nữ sinh ở đây tùy tùy tiện tiện cầm cái túi trong tay cũng trị giá một năm sinh hoạt phí của nhà cô nàng.

Vương Kiều cùng Diêm Tiểu Mân là tất cả bạn bè mà cô nàng có thể có, nhưng trong nhật kí vẫn là bất mãn tràn đầy đối với hai người này.

Vương Kiều còn nghèo hơn cả nhà của cô nàng, nhưng Vương Kiều lại nhiều lần có thể thi được vào top năm của lớp, so với đám nữ sinh lưng mang túi mấy vạn đến mấy chục vạn kia còn muốn lợi hại hơn, dựa vào cái gì? Đều là người nghèo, ả ta dựa vào cái gì mà thành tích học tập tốt như vậy?

Về phần Diêm Tiểu Mân, ngay từ đầu Lam Bối Bối nhìn trúng cô bé cũng là vì cô bé ở cùng khu nông thôn với mình, nhà cửa cũng cũ nát, cho rằng cô bé cũng là người nghèo. Diêm Tiểu Mân thành tích học tập nửa vời, nhưng cô lại rất xinh, còn đa tài đa nghệ, đám nam sinh trong trường học đều mê muội cô. Càng làm cho Lam Bối Bối tức giận hơn chính là, bà ngoại Diêm Tiểu Mân lại là một nhà âm nhạc nổi danh, còn để lại cho cô bé tất cả di sản.

Lam Bối Bối cảm thấy đời quá không công bình.

Có vài người sinh ra liền ngậm thìa vàng, cô nàng so không được, nhưng hai người này rõ ràng cũng cùng một dạng với bản thân mình, vì cái gì lại có thể đạp mình ở dưới chân chứ?

Rốt cuộc, mầm mống ghen tị nẩy mầm, nở ra bông hoa ác ma.

Đêm giao thừa năm ấy, Lam Bối Bối lấy lý do bụng mình không thoải mái, lừa hai cô gái ra ngoài, đẩy hai nữ sinh nghiêm túc cố gắng về phía vực thẳm.

Biết Vương Kiều chết, cô nàng cực kỳ sợ hãi, cô nàng căn bản không biết làm chuyện như vậy sẽ xảy ra chết người, may mà lúc ấy cô nàng không có bại lộ, Diêm Tiểu Mân còn sống cũng chưa hoài nghi đến cô nàng.

Nếu không phải trong nhật ký của Lam Bối Bối ghi rõ ràng như vậy, ai cũng sẽ không nghi người bạn sinh bệnh của mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

Diêm Tiểu Mân bị đả kích lớn, từ đó về sau chưa gượng dậy nổi, trong nhật kí, Lam Bối Bối đối với chuyện này cảm thấy phi thường vui vẻ, nhưng vui vẻ không bao lâu, sau một kỳ nghỉ hè, Diêm Tiểu Mân giống như đổi thành một con người mới, cô bé lại lần nữa nhiệt tình lên với cuộc sống.

Lam Bối Bối không thể chấp nhận, kết quả là lại bắt đầu tung ra lời đồn bậy bạ với các bạn học, ba người thành hổ, mỗi ngày đều có đủ loại bạo lực chờ đợi Diêm Tiểu Mân.

Cô ả một bên xem cuộc vui, một bên lén đảm đương vai trò người bạn thân tri tâm giúp Diêm Tiểu Mân, trong quá trình này, cô ả thu hoạch được khoái hoạt vô cùng.

Thời gian đi đến lúc học bù trong kỳ nghỉ đông, là trang cuối cùng trong nhật ký của Lam Bối Bối, tràn đầy một trang giấy đều viết: Nó chết, nó chết, nó rốt cuộc đã chết!

Khương Điềm ném cái trang nhật ký Mã Hầu chụp cho cô ném qua một bên, khó chịu bóp tóc, sau đó suy sụp ngồi sững trên sô pha.

Vài ngày qua vẫn không tìm được Tiểu Mân, nguyên nhân tử vong của cô bé vẫn không minh bạch, trước mắt, tất cả những gì bọn họ tra được đều là căn cứ vào tội ác xâm hại của đêm giao thừa năm đó, về phần ai là người gϊếŧ Diêm Tiểu Mân, một chút manh mối đều không có.

Cái người thần bí kia sẽ biết nguyên nhân tử vong của Diêm Tiểu Mân sao? Hắn và Tiểu Mân rốt cuộc là quan hệ thế nào?

Vì sao lần trước Tiểu Mân xuất hiện xong, lại không còn tới tìm mình một lần nào nữa?

Trong đầu Khương Điềm đều là dấu chấm hỏi, đột nhiên cô nhớ đến, buổi tối ngày hôm đó, trước khi cô bị hôn mê đi, hình như Tiểu Mân có phải muốn tràn tới công kích cô? Sau khi cô hôn mê đã xảy ra sự tình gì?

Màn sương đen!

Khương Điềm đột nhiên đứng lên, trước khi hôn mê, hình như cô có nhìn thấy trong phòng xuất hiện sương đen!

Không kịp đi dép lê vào, Khương Điềm mở cửa ra ngoài, sốt ruột gõ cửa phòng Lục Diễn.

"Ai?"

"Lục Cảnh Quan, là tôi Khương Điềm, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh." Khương Điềm sốt ruột nói.

Rất nhanh, Lục Diễn mở cửa, hắn vừa mới tắm rửa xong, tóc còn ướt sũng, cả người thoạt nhìn không giống như bình thường, tuổi tác có phần nhìn nhỏ hơn một chút, người thoải mái hơn một chút, mềm mại hơn một chút...

Khương Điềm rất nhanh ý thức được mình đang có mấy suy nghĩ vẩn vơ kỳ kỳ quái quái a, hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ những thứ này.

"Vào đi." Lục Diễn nhường đường.

Khương Điềm vừa nói vừa đi vào: "Lục Cảnh Quan, cái đêm mà hồn ấn của Tiểu Mân xuất hiện, trên thực tế tôi không phải bị dọa ngất, mà là Tiểu Mân đột nhiên nổi cơn điên, phát ra một ít thanh âm chói tai, vì vậy nên tôi mới té xỉu."

"Hử? Sau đó thì sao?" Lục Diễn rót một ly nước, tựa vào trên bàn chậm rãi uống.

"Sau đó hình như Tử Thần đã tới!" Gương mặt Khương Điềm hơi e ngại, Lục Diễn trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa mới cứu em từ trong lòng sông ra, em còn sợ cái gì?

"Sau đó thì sao?"

"Sau lần đầu tiên Tiểu Mân xuất hiện, cũng không còn thấy em ấy xuất hiện lại, anh nói xem... Có thể nào Tử Thần đã mang em ấy..." giọng Khương Điềm đều sắp khóc lên.

"Hồn ấn còn ở đây, thì vong linh vẫn còn." Lục Diễn hơi hơi nhíu mày, lúc nói lời này, nghĩ tới một ít ký ức không tốt, "Không bảo đã bảo cô đọc cho kỹ sổ tay dành cho Người Chấp Pháp rồi sao?"

"Tôi đọc rồi, bất quá... Không phải nói tình huống của tôi hơi đặc biệt sao? Thêm nữa, Tiểu Mân lại đã chết cả một năm trước, cho nên tôi mới hơi lo lắng." Khương Điềm nhỏ giọng nói.

"Tình huống Diêm Tiểu Mân đích xác đặc thù, tôi đã trao đổi với bên dưới rồi, hai ngày này hẳn sẽ có kết quả." Lục Diễn nói xong có chút khó chịu, "Bên dưới làm việc luôn luôn lề mề, thật đáng ghét."

"Vậy..." Khương Điềm suy nghĩ một chút, "Anh có thể giúp tôi liên lạc với vị Tử Thần đã cho tôi chiếc nhẫn này không? Tôi nghĩ có thể hắn ta biết nguyên nhân tại sao tôi gặp phải mấy vấn đề này? Chung quy... Tôi biến thành như vậy có thể là nhờ hồng phúc của lão ta không chừng..."

Lão Lục Diễn thật sự rất muốn niết hai má Khương Điềm một phen: "Tử Thần không có quan tâm đến danh sách Người Chấp Pháp, chuyện này của cô không có quan hệ gì với hắn, hắn đại khái hiện tại cũng ngơ ngác thôi."

Khương Điềm lập tức xìu xuống như cái bong bóng xì hơi.

"Đối với chuyện hung thủ của vụ này, cô có ý kiến gì?" Lục Diễn không dấu vết đổi đề tài.

Khương Điềm lập tức nhíu mi: "Hôm nay tôi vẫn suy nghĩ, người đó có phải là người đã kéo Tiểu Mân từ trong bóng tối âm trầm ra hay không."

"Rất có khả năng." Lục Diễn gật gật đầu, "Đối phương khẳng định có được tài lực không phải bình thường, mà đầu óc tội phạm cũng siêu cao, còn có thể là một chuyên gia thôi miên."

Khương Điềm không hiểu nhìn về phía Lục Diễn, Lục Diễn từ trên bàn cầm lấy một phần tư liệu đưa cho Khương Điềm: "Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra thi thể của ba nạn nhân nhảy lầu chết, đều không phát hiện ra dấu vết huyền huyễn linh tinh gì dù là nhỏ nhất từ thân thể bọn họ, sau khi xem camera theo dõi tư đoạn Đàm Minh Hàn đi trung tâm thương mại, phát hiện sau khi hắn tiến vào trung tâm thương mại, người liền rõ ràng bắt đầu trở nên lơ mơ hoảng hốt, sau đó liền nhảy lầu bỏ mình."

"Ý của anh là, Đàm Minh Hàn sau khi tiến vào trung tâm thương mại liền bị thôi miên?" Khương Điềm từ trước giờ chỉ nghe nói đến chuyện này, chưa bao giờ gặp được ở đời thật.

"Đúng!" Lục Diễn khẳng định gật đầu, "Người thứ hai, quỹ tích hành vi cũng có vấn đề, chúng tôi hỏi những bạn học xung quanh Tân Hầu Hoa, bọn họ đều tỏ vẻ mỗi ngày giữa trưa tan học xong, Tân Hầu Hoa đều rất tích cực chủ động rời khỏi trường để đi ăn cơm. Nhưng giữa trưa ngày hôm đó, Tân Hầu Hoa lại là người cuối cùng đóng cửa phòng học, người khác gọi hắn, hắn cũng không để ý, cho nên ngay từ lúc thăm hỏi, có một số học sinh nói, tâm tình của Tân Hầu Hoa ngày đó không tốt, tôi nghĩ phỏng chừng lúc đó Tân Hầu Hoa cũng đã tiến vào thế giới thôi miên."

"Mấy thứ trong ký túc xá của Ngô Ưu cô cũng đã thấy rồi." Lục Diễn tiếp tục nói, "Tất cả những thứ trang trí trên tường cùng tài liệu hồi sinh kia, trên thực tế là một loại ám chỉ tâm lý rất mãnh liệt. Buổi sáng hôm đó, Vương Niệm đi tìm Ngô Ưu, nhất định đã làm một hành động gì đó để hoàn thiện quá trình thôi miên này, trực tiếp dẫn đến sau đó Ngô Ưu nhảy lầu."

"Tiểu Mân sao có thể quen biết được một người lợi hại như thế?" Khương Điềm suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.

Lục Diễn trầm mặc một lát, "Năng lực xoá dấu vết điều tra của hắn cũng rất mạnh, chiếc xe rơi vào trong dòng sông đã được vớt lên, trên xe ngoại trừ dấu vân tay người chết ra, tất cả dấu vân tay của đám nam sinh trong ảnh chụp chung đều có, nhưng hung thủ lại không lưu lại bất cứ dấu vết gì."

"Còn chuyện thằng bé họ Chu buổi chiều nay lại là thế nào?" Khương Điềm hỏi.

"Cái này cũng thực ly kỳ, nó mới mua một cái máy chơi game, khi sạc điện đột nhiên rò rỉ điện, trực tiếp điện giật chết. Đã đem máy chơi game về kiểm nghiệm một chút, phát hiện bên trong bị người cải tạo, khi sạc điện liền lập tức phóng xuất ra một dòng điện mà cơ thể con người không thể thừa nhận."

"Nhiều án tử xảy ra như vậy, một chút manh mối về hung thủ cũng không có?" Khương Điềm cảm thấy quả thực không nói nên lời, "Lục Cảnh Quan, tôi cứ cảm thấy hắn sẽ không dừng lại, những thầy cô giáo trong trường học đó, còn có những nữ sinh đã từng bắt nạt Tiểu Mân, thậm chí ba người nhà Diêm Châu..."

"Cho nên phải mau chóng tìm ta hắn!" Lục Diễn trầm giọng nói.

Gϊếŧ nhiều sẽ nghiện, phần lớn những người đã nếm qua mùi máu tươi cùng tư vị báo thù, bạo lực trong lòng cũng sẽ bị kích phát ra, từ nay về sau sẽ không thể vãn hồi, rất nhiều người bị hại cuối cùng lại biến thành kẻ đi hại người, chính là như vậy.

Đêm khuya, Khương Điềm nằm trên giường, trằn trọc trăn trở không thể ngủ.

Cô lại nhớ lại hình ảnh ngày đó Tiểu Mân tìm đến cô, cô bé nói "giúp em..."

"Tại sao là giúp em, mà không phải là giúp em tìm hung thủ chứ?" Khương Điềm vỗ trán, cứ cảm thấy Tiểu Mân giống như chẳng để ý tại sao mình chết, cô bé muốn mình giúp cô bé một chuyện khác cơ.

"Tiểu Mân, nếu thật sự em muốn chị giúp em, vậy cho chị một chút gợi ý rõ ràng hơn đi, chị quá vô dụng quá ngu ngốc, một chút manh mối cũng tìm không được!" Khương Điềm cầm hồn ấn ra, hai tay tạo thành chữ thập đặt ở trên trán, chân tâm thành ý thỉnh cầu.

Bất kể là tàn niệm tử vong cũng được, hay là cái gợi ý gì khác cũng được, cho chút manh mối là được.

Không bao lâu sau, Khương Điềm ngủ.

Tiếng nước nhỏ xuống tích táp ở trong mộng xa xa truyền đến, Khương Điềm đứng trong một vùng hoang vu, gió lớn hô hô thổi làm thảm cỏ một vòng lại một vòng cuốn lên.

Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, trên cỏ xuất hiện một cô gái mặc váy trắng nõn xinh đẹp, cô bé nhẹ nhàng khiêu vũ theo âm nhạc, làn váy cùng mái tóc dài được gió ôn nhu mơn trớn, cô bé giống như một con bướm trắng nõn muốn bay lên bất cứ lúc nào.

"Tiểu Mân!" Khương Điềm gọi cô bé một tiếng.

Cô bé đang khiêu vũ đột nhiên ngừng lại, cô bé quay đầu nhìn về phía Khương Điềm, không phải quỷ dị như ngày đó xuất hiện, mà thanh thuần tựa như một Thiên Sứ, cô bé hơi hơi nhíu mày lẳng lặng nhìn Khương Điềm, ánh mắt tràn đầy đau thương.

"Đừng đi, Tiểu Mân đừng đi!"

Khương Điềm la to một tiếng, từ trong mộng tỉnh lại.

Cô thở phì phò, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bên ngoài đã gần tờ mờ sáng.

Khương Điềm nhìn hồn ấn trên gối đầu, thấp giọng nói: "Cho nên, đây là gợi ý em cho chị sao?"

Khiêu vũ trên cỏ sao?

Khương Điềm đau đầu kịch liệt, tiếng đàn dương cầm của Tiểu Mân đặc biệt rất hay thì cô đã biết, bình thường cũng có khi tham gia mấy lớp múa này nọ, nhưng khiêu vũ trên cỏ là cái ý tứ gì vậy?

Đột nhiên Khương Điềm giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu.

Không đúng; không phải khiêu vũ, mà là kia khúc dương cầm kia! Lần đầu tiên nhìn thấy vong linh Tiểu Mân, cô đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ, Tiểu Mân ngồi bên cạnh cửa sổ tràn đầy ánh nắng mặt trời, cũng đàn lên khúc nhạc này!