Hai sự kiện này bề ngoài nhìn như chả có chút quan hệ gì, nhưng vì tấm ảnh chụp chung này xuất hiện, lại sinh ra liên hệ quỷ dị.
Nửa giờ sau, Mã Hầu và Ninh Tiểu Dương mang theo một tổ người lại đây, Mã Hầu dẫn đôi vợ chồng mang về thị cục, Ninh Tiểu Dương thì dẫn đầu những người còn lại ở lại Diêm gia điều tra.
"Ngay từ đầu mọi người cũng cho rằng Đàm Minh Hàn là tự sát, nhưng lúc sau liền đảo lộn, Lục Cảnh Quan, lúc này không phải là án gϊếŧ người liên hoàn nhằm vào học sinh cấp 3 chứ?" Khương Điềm vô cùng lo âu.
"Ngày hôm qua cái video lan truyền trên mạng kia là giả." Lục Diễn trầm giọng nói, "Vì sự tình trọng đại, trước mắt còn chưa điều tra được ai gây ra chuyện thị phi như thế này, cho nên mới chưa công khai, chỉ thông báo cho người nhà của Đàm Minh Hàn thôi."
"Giả?" Vẻ mặt Khương Điềm kinh ngạc, "Tại sao có thể có người lấy chuyện thế này ra đùa được cơ chứ? Chẳng lẽ là đồ biếи ŧɦái muốn nhiễu loạn trị an xã hội sao?"
"Thủ đoạn của đối phương vô cùng cao minh, trước mắt, những chứng cứ nằm trong tay chúng ta hoàn toàn chưa thể xâu chuỗi lại được, một chút manh mối cũng sờ không ra." Lục Diễn nhìn tấm ảnh chụp kia, "Chỗ này giao cho Tiểu Dương, chúng ta đi đến trường trung học Thị Nhất một chút đi."
Trường trung học Thị Nhất cách thôn nhỏ trong khu Thành Trung ba cây số, khi Lục Diễn cùng Khương Điềm đến nơi thì vừa lúc vào giờ nghỉ trưa, các học sinh đều về nhà hoặc là rời khỏi trường đi ăn cơm trưa, Khương Điềm và Lục Diễn cũng kiếm một chỗ gần cổng trường kiếm gì đó ăn tạm bữa trưa.
Đồ ăn vừa mới gọi xong, bên trong trường học truyền đến một tiếng hét chói tai hoảng sợ.
Lục Diễn cùng Khương Điềm liếc nhau, đứng dậy chạy về hướng bên trong trường học.
Trước Tống Hợp Lâu, rất nhiều học sinh đang tụ tập, đám người này vô cùng rối loạn, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, có mấy học sinh nữ hơi nhát gan đã sợ đến ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Từ sau lưng đám người đang xôn xao, Lục Diễn mơ hồ nhìn thấy máu đỏ sẫm đang lan tràn ra.
"Khương Điềm, báo công an đi, rồi đứng chỗ này chờ tôi, không cần đi qua." Lục Diễn nhìn chằm chằm Khương Điềm, nghiêm túc chuyên chú dặn dò.
Khương Điềm bị tình hình hỗn loạn chung quanh làm kinh hãi, hơi hơi gật gật đầu, Lục Diễn chạy thẳng về phía thang lầu cao nhất hướng tới Tống Hợp Lâu.
Cửa thang lên tầng cao nhất bị khoá chặt từ bên trong, Lục Diễn dùng lực đạp cửa hai lần, cửa liền trực tiếp bị đạp biến hình, Lục Diễn phá cửa mà vào, trên sân thượng, có rất nhiều bàn học bỏ hoang, trên mặt đất còn có loạn thất bát tao những hình vẽ xấu xí, Lục Diễn nhắm mắt lại, nhanh chóng tìm hiểu một chút tình hình toàn bộ khu vực, không có vật âm hay vật sống nào ở đây, trên mái nhà cũng không có một bóng người.
Buổi chiều, trường trung học Thị Nhất đều được nghỉ học, toàn bộ trường học đều bị thị cục phong tỏa.
Lục Diễn giải thích xong tình huống với đồng sự, liền đi tìm Khương Điềm.
Khi tìm thấy Khương Điềm, cô đang cùng một nữ sinh ngồi bệt dưới bóng cây bên đường nói chuyện phiếm, Lục Diễn nhìn nữ sinh kia một chút, là một nữ sinh được cho là có quan hệ rất tốt với Diệp Tiểu Mân có xuất hiện trong ảnh chụp chung.
"Khương Điềm." Lục Diễn sải bước đi qua.
Nữ sinh nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, sau đó mặt nhanh chóng đỏ một chút.
Lục Diễn không để ý cô bé, nhíu mi đi đến trước mặt Khương Điềm: "Thân là nhân viên chấp pháp, có thể chú ý hình tượng một chút được không, ai bảo cô ngồi dưới đất vậy."
Dưới mặt đất lạnh như vậy, bị cảm thì làm sao?
Khương Điềm lập tức đứng dậy, "Thể diện! Thể diện! Có lỗi quá, tôi quên mất thể diện tổ chúng ta rồi."
"Cảnh quan, Hầu Tân Hoa cũng là tự sát sao?" Lam Bối Bối cũng đứng dậy theo, mặt vẫn còn rất đỏ, nhỏ giọng hỏi Lục Diễn.
"Lục Cảnh Quan, cô bé chính là Lam Bối Bối, người bạn thân của Tiểu Mân kia, vừa rồi tôi thấy cô bé sợ hãi quá độ, nên mới đỡ cô bé đến bên này, hàn huyên trong chốc lát, trấn an một chút."
"Tiểu Mân? Các người cũng biết Tiểu Mân sao?" Lam Bối Bối vừa rồi chỉ cùng Khương Điềm nói chuyện phiếm, cũng không biết cô có quen biết với Diêm Tiểu Mân, vừa nghe Khương Điềm nói đến tên Tiểu Mân, cô bé bắt đầu cảnh giác lên.
"Em không cần khẩn trương, tôi trước là cô giáo dạy thêm của Tiểu Mân, buổi sáng nay khi đến nhà của Tiểu Mân, ba của Tiểu Mân có nói với tôi, khi Tiểu Mân chuyển về đây học, em đã giúp đỡ em ấy rất nhiều." Khương Điềm vội vàng nói.
"Ra là chị à?" Vẻ mặt Lam Bối Bối kinh ngạc, "Khó trách vừa rồi khi vị soái ca này gọi tên chị, em liền cảm thấy hình như từng nghe qua ở đâu rồi. Tiểu Mân trước đây thường xuyên nói chuyện với em về chị, tụi em còn hẹn nhau sau khi thi xong đại học, cùng đi tìm gặp chị, nhưng mà..."
Lam Bối Bối rũ mắt xuống, "Bạn ấy vẫn không chịu được được những lời nói ác độc của những người đó, lựa chọn dùng phương thức thảm thiết nhất để chấm dứt tánh mạng của mình như để báo thù họ."
"Những người đó?" Khương Điềm hơi hơi nhíu mày, "Em nói là, Tiểu Mân ở trường học gặp phải bạo lực học đường sao?"
"Nhiều thì em cũng không quá biết, Tiểu Mân không nói với em." Lam Bối Bối dừng lại một chút, "Khi còn học lớp mười một, có một bạn nam vẫn luôn theo đuổi Tiểu Mân, sau này mẹ của bạn nam sinh đó không biết từ đâu nghe được cái gì, chạy đến trường học tìm Tiểu Mân, trước mặt mọi người toàn trường, níu tóc của bạn ấy, đánh bạn ấy một trận. Sau này cũng không biết như thế nào, có mấy nữ sinh trong trường học liền bắt đầu truyền tin đồn Tiểu Mân đã ngủ cùng với nam sinh kia, hơn nữa còn ngủ với nhiều bạn nam khác nữa, sau khi khai giảng lớp mười hai, trường học bắt đầu truyền ra tin đồn khi Tiểu Mân nghỉ hè đã đi phá thai..."
Lam Bối Bối càng nói càng khổ sở: "Chị Khương ơi, chị nhất định phải hiểu con người Tiểu Mân, bạn ấy căn bản không phải loại con gái như vậy. Bọn họ chính là vì bạn ấy xinh đẹp, ghen tị tất cả nam sinh đều vây quanh Tiểu Mân, cho nên mới tụ tập bịa đặt để cô lập Tiểu Mân, mẹ của Đàm Minh Hàn cũng là nhận được tin nhắn nặc danh mới đến đánh Tiểu Mân, em biết chắc là mấy nữ sinh kia làm... Là họ bức tử Tiểu Mân!!"
Khương Điềm nghe được cả người phát lạnh, đối với việc này cô hoàn toàn không biết.
Trong thời gian vẫn còn duy trì quan hệ qua điện thoại với Tiểu Mân, hai người thỉnh thoảng có nói chuyện với nhau, nhưng cô bé chưa từng kể cho cô nghe chuyện như thế này.
Khương Điềm, mày xem mày đã làm cái gì kìa...
"Em mới vừa nói nam sinh luôn theo đuổi Diêm Tiểu Mân là Đàm Minh Hàn?" Lục Diễn lạnh giọng hỏi.
"Đúng a, chính là Đàm Minh Hàn mà đêm giao thừa ngày đó nhảy lầu chết đó!" Lam Bối Bối ha ha cười lạnh một tiếng, "Cảnh quan, mọi người có tin rằng trên thế giới này có quỷ không? Em thì tin đó, những người phải ôm nỗi hận mà chết, cuối cùng đều sẽ hóa thành lệ quỷ trở về tìm người hại chết mình mà báo thù."
Lục Diễn nhìn Lam Bối Bối, cũng không nói tiếp lời nào, Lam Bối Bối nhìn về phía Tống Hợp Lâu: "Bọn Đàm Minh Hàn biết lời đồn đều là giả, nhưng bọn nó cũng không thèm giải thích, ngược lại còn mập mờ không rõ thêm mắm thêm muối, nếu mấy đứa nữ sinh kia là người phóng hỏa, thì mấy thằng nam sinh đó chính là ma quỷ ném cây đuốc đó vào người Tiểu Mân đó."
Dừng lại một chút, Lam Bối Bối lạnh lẽo cười hai tiếng: "Nhưng mà không sao cả, báo ứng của bọn chúng đều sẽ đến, Tiểu Mân sẽ không bỏ qua, bạn ấy sẽ đem toàn bộ bọn họ mang đi!"
"Em gái nhỏ à, trên thế giới này không có cái gì là quỷ cả, em nên suy nghĩ bậy bạ, mau về nhà đi." 2 người chết Lục Diễn đều gặp, đầu tiên liền loại bỏ khả năng vong linh quấy phá.
"Cảnh quan, có đó!" Lam Bối Bối bình tĩnh nói, "Không thì những người này vì sao lại một người tiếp một người đi nhảy lầu?"
"Vụ án còn trong vòng điều tra, luôn luôn không phải là vong linh báo thù gì cả." Lục Diễn nói xong đưa cho Lam Bối Bối một tấm danh thϊếp, "Đây là danh thϊếp của tổ điều tra chúng tôi, sau này nếu em nhớ thêm cái gì, có thể liên hệ đến số cú điện thoại ghi trên đây."
Lam Bối Bối nhận danh thϊếp, gật gật đầu: "Em sẽ."
"Đi thôi." Lục Diễn liền mang theo Khương Điềm đi.
Toàn bộ cảm xúc của Khương Điềm đều rất suy sút, cô cẩn thận hồi tưởng lại từng lần liên hệ cùng Tiểu Mân, đột nhiên phát hiện, khi đó Tiểu Mân đã có chút không được bình thường.
Chỉ là mỗi khi cô sắp nhận thấy có cái gì đó kỳ lạ, Tiểu Mân liền sẽ lập tức cười cười chuyển sang đề tài khác.
Ví dụ như trong nhà em trai có bao nhiêu dễ thương, bạn học trong trường có bao nhiêu tốt bụng, cơm ở nhà ăn phi thường ngon, còn có thầy cô giáo cũng rất ôn hòa, cô bé còn thể hiện bản thân tràn đầy mong đợi với cuộc sống mới.
Nhưng trên thực tế, đứa con trai của Diêm Châu được mẹ ruột mình mụ cưng chiều lớn lên kia, là một hỗn thế Ma Vương.
Tất cả bạn học trong trường đều tập thể khi dễ cô bé... Hết thảy đều là nói ngược lại. Như vậy thì thầy cô giáo ôn hoà thì sao? Tại nhà ăn từng xảy ra cái gì? Cô bé vì sao đầy người đều là vết máu ứ đọng? Ai lại khâu miệng cô bé lại?
Vô số nghi vấn điên cuồng sôi trào trong đầu.
Lúc này, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên vỗ vào trên ót của cô.
Khương Điềm hoảng hốt nhìn về phía Lục Diễn, Lục Diễn chau mày lại: "Nghĩ cái gì thế? Kêu cô hai tiếng cô còn không nghe thấy."
"À, chỉ hơi bần thần một chút thôi." Khương Điềm nhỏ giọng hồi đáp.
"Lần này người chết là người này." Lục Diễn cầm tấm ảnh chụp chung ta, chỉ vào một nam sinh tú khí nói, "Xem ra... Là có người muốn nương theo chuyện vong linh báo thù, nguỵ trang báo thù cho Diêm Tiểu Mân."
"Là người đang báo thù?" Khương Điềm kinh ngạc ngẩng đầu.
"Chúng ta đều biết Diêm Tiểu Mân không phải tự sát, là tuyệt đối bị gϊếŧ hại, mà quá trình gϊếŧ hại này là cực kỳ tàn ác đến chúng ta không thể tưởng tượng được. Nhưng vong linh cô bé không chuyển hóa thành ác linh, hai người liên tục nhảy lầu chết đều không phát hiện có dấu hiệu của vật âm, cho nên không phải vong linh báo thù, là có người biết chân tướng cái chết của Tiểu Mân, hiện tại đang báo thù cho con bé."
"Lam Bối Bối?" Khương Điềm muốn quay đầu trở về nhìn Lam Bối Bối, Lục Diễn lại đặt bàn tay lên trên đầu cô, trực tiếp kéo cô quay lại đây.
"Cô bé kia thoạt nhìn không phải là người có chỉ số thông minh này, chỉ nói riêng cái video ngày hôm qua thôi, kỹ xảo thật sự rất cao minh, cô bé không thể làm ra được, huống chi là đến bây giờ chuyên gia của thị cục còn chưa có cách nào tìm được IP nặc danh, không thể nào là cô bé đâu." Lục Diễn thuận tay lượm xuống một cọng cây khô nhỏ trên đầu Khương Điềm, "Cô bé lúc nãy khi nói chuyện với cô cũng nói về chuyện vong linh báo thù như vậy sao?"
Khương Điềm lắc đầu: "Vậy thì không có, lúc ấy tôi thấy cô bé sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, lại nhận ra cô bé là nữ sinh trên ảnh chụp, nên mới đỡ người đến một bên, sau đó đều là tôi nói chuyện thôi, cô bé không nói mấy câu thì anh đến, sau đó mới bắt đầu nói nhiều lên."
"Nhưng mà... Biểu hiện vừa rồi của cô bé cũng thực quỷ dị." Lục Diễn trầm tư, lại lên tiếng.
"Hả? Quỷ dị? Chỗ nào quỷ dị?" Gương mặt Khương Điềm hơi lộ vẻ khó hiểu, Lam Bối Bối vừa rồi đúng là cảm xúc có chút kích động, nhưng khi nói đến người bạn thân của mình lại chết không minh bạch như vậy, kích động một chút thì cũng không có gì quá đáng.
"Đổi một góc độ suy nghĩ, nếu hôm nay đổi lại là cô, bạn thân của cô là bị người bức tử mà chết, nội tâm cô xác định hai người nhảy lầu chết này chính là do bạn thân của cô trở về báo thù, cô sẽ sợ hãi đến ngồi bệt xuống đất sao?"
Khương Điềm suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.
Lục Diễn lại tiếp tục nói, "Trước khi nhìn thấy chúng ta còn sợ tới mức thảm như vậy, sau khi biết chúng ta là cảnh sát, đột nhiên nói đến chuyện vong linh báo thù, còn đầy mặt hưng phấn quỷ dị, cô không cảm thấy tâm tình của cô bé trước sau thập phần mâu thuẫn sao?"