Chương 22: Hoa hồng suy bại (2)

Hai giờ sau, Khương Điềm bắt đầu rất nghiêm túc tự hỏi, Lục Cảnh Quan không phải là một thẳng nam sao?

Làm gì có thẳng nam nào lại tràn đầy kí©h thí©ɧ với chuyện mua sắm như vậy? Mua túi thì mua túi đi, hắn còn muốn phân ra mua cái lớn, cái trung, cái nhỏ; còn muốn suy xét xem sử dụng khi nào, lúc đi làm nhiệm vụ thì mang cái to to cho tiện, bình thường thì cái nào vừa phải tiện xách tiện cầm, khi đi thị cục báo cáo công tác thì cần một cái đứng đắn chính thức một chút...

Mua xong túi thì liền đến phiên giày, giầy thể thao thoải mái phải một đôi, bốt ngắn cần một đôi, bốt dài nửa chân cũng cần, bốt ống thẳng đến qua gối cũng phải mua, giày đơn không thể quá ít, phải thay đổi thường xuyên mang mới lâu được...

Sau đó là khăn quàng cổ, nón, ngay cả bao tay hắn cũng không bỏ qua.

Mua đến cuối cùng Khương Điềm đã muốn chết lặng, những con số trên hoá đơn kia đều là giả hả, đều là giả đúng không!!!

Thật sự mua nhiều lắm, cầm về nhà nhất định là cầm không hết được, Lục Diễn dứt khoát liền trực tiếp để lại tên và địa chỉ, bảo tiệm đóng gói toàn bộ đồ vật đưa đến biệt thự bên kia.

"Khương Điềm, cô có cảm thấy là tôi quá khoa trương không?" Lục Diễn thấy mặt Khương Điềm như trái cà tím nướng quá lửa, chậm rãi hỏi.

"Anh cảm thấy thế nào?" Vẻ mặt Khương Điềm đau khổ, cô không tin tiền thuê kia của cô cao đến mức có thể tùy ý mua một đống đồ vừa rồi...

"Quả thật có hơi quá, nhưng đều là đồ cần cho công tác..." Lục Diễn gật gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào tiệm châu báu cách đó không xa, "Khương Điềm, cô có bông tai chưa?"

"Lục Diễn!" Khương Điềm không chịu nổi, hô to một tiếng.

Lục Diễn ngẩn ra, ghé mắt nhìn về phía Khương Điềm, ánh mắt kịch liệt chấn động một chút.

"Tôi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, tôi biết bên kia có một quán thịt nướng, đặc biệt ăn ngon." Khương Điềm từng câu từng từ, cắn răng nghiến lợi nói.

"Được..." Lục Diễn thu ánh mắt trên người Khương Điềm lại, trong đầu có thật nhiều những đoạn ký ức loạn thất bát tao ngắn thoáng hiện qua.

Tất cả đều là hình ảnh của một cô bé nhỏ gọi tên hắn.

Khương Điềm vẫn luôn là một người quan sát tỉ mỉ, cô nhạy bén bắt được cảm xúc của Lục Diễn thay đổi, hắn vừa nghe mình muốn đi ăn cái gì, cả người nhanh chóng như đi đưa đám.

Nhưng cũng không có cách nào, Lục Cảnh Quan à, tôi không thể chịu nổi du͙© vọиɠ mua sắm khủng khϊếp như vậy của ngài, cho nên chỉ có thể uỷ khuất ngài đây vậy.

Chỗ ăn cơm cách khu phố mua sắm không xa, Lục Diễn liền không lái xe, chuẩn bị cùng Khương Điềm chậm rãi đi qua.

"Chỗ quán thịt nướng kia có món thịt ba chỉ đặc biệt ngon, đao công của ông chủ khá tốt, cắt mỏng rất vừa phải và đều răm rắp luôn, đặt trên vỉ nướng một lát là bắt đầu chảy mỡ ra, đặt lên một miếng rau xà lách, phếch tương cay, một ngụm đầy họng, siêu cấp thỏa mãn!" Khương Điềm muốn tận lực thông qua mỹ thực chữa khỏi cơn mất hứng vì không được tiếp tục mua sắm của Lục Diễn.

Lục Diễn an tĩnh nghe, thấy bộ dáng Khương Điềm miêu tả mỹ thực sinh động như thật, buồn bã vừa rồi trong nháy mắt đó chậm rãi biến mất, nội tâm tràn đầy thỏa mãn.

Hắn vẫn luôn không biết, hoá ra hắn chỉ cần một chút như vậy thôi, từng chút một liền làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn rồi.

Cho nên mấy năm nay hắn thật là sai lầm, rời khỏi cô là sai, vây mình trong cô độc cũng là sai.

"Còn có tôm sống to nha, ông chủ thật rất biết lựa hàng, cái con tôm to kia á..."

"Khương Điềm!"

Khương Điềm còn chưa nói xong, Lục Diễn một tay kéo cô vào trong lòng.

"Rầm!"

Một tiếng vang thật lớn nặng nề vang lên, hình như là thứ gì đó bị ném vỡ, Khương Điềm bị Lục Diễn ấn sâu vào trong ngực, không nhìn được chuyện gì mới xảy, nhưng cô lại nghe được tiếng la hét chung quanh.

"Nhảy lầu rồi!"

"Chết người!"

"Mau báo cảnh sát, gọi xe cứu thương đi!"

Trên mặt đá cẩm thạch nhân tạo bóng loáng của phố mua sắm, một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang nằm, tay chân đều bị đứt gãy vặn vẹo, mắt mở thật to, dưới thân là từng mảng lớn máu tươi nhanh chóng khuếch tán ra.

Quỷ dị chính là, trong tháng chạp rét đậm thế này, hắn lại mặc bộ đồng phục học sinh mùa hè ngắn tay, máu tươi lan tràn, nhuộm đỏ tên trường trung học Thị Nhất được thêu màu đen trên bộ ngực hắn.

Là nhân chứng tận mắt chứng kiến, Khương Điềm cùng Lục Diễn đi đến đồn công an khu vực cho lời khai.

"Lục đội trưởng, phiền anh đi một chuyến này." Ban dân cảnh làm nhiệm vụ ghi chép tình cờ cũng biết Lục Diễn, lúc tiễn hắn ra ngoài liền nói một hai câu chuyện phiếm.

"Không có gì phiền toái, đều là chuyện phải làm." Lục Diễn hồi đáp.

"Đều tại ông hết, con trai muốn chơi game một chút thì đã làm sao? Sao ông lại đi đánh nó chứ! Đã nói con trai lớn có ý nghĩ của mình, ông còn không nghe, hiện tại con trai chết rồi, ông hài lòng chưa! Hài lòng chưa?" Trong một góc hẻo lánh, một đôi vợ chồng quần áo ngăn nắp đang đánh nhau.

"Bà còn trách tôi, thằng này ở bên ngoài kiếm tiền khổ cực như vậy, bà cả ngày chỉ biết chơi mạt chược, mua túi xách, chưa bao giờ để ý con cái, thằng nhỏ vô tư như vậy cũng bị bà chiều cho thành thứ hư đốn, nếu nó ngoan ngoãn thì tôi sẽ đánh nó sao, hả? Là người vợ như bà hại chết con trai của tôi!"

"Là cha mẹ của thằng bé nhảy lầu kia." Dân cảnh lắc đầu, "Buổi sáng cái thằng nhãi đó đi chơi game bị ba nó bắt gặp, hình như trước đó còn gây ra cái tai họa gì nữa, nên ba nó mới nổi nóng lên, tức giận đập nát điện thoại của nó, thuận tay đánh nó hai bạt tay ngay tại chỗ. Mấy đứa thiếu niên tuổi này nhạy cảm nhất mấy chuyện vụn vặt, mới quay tới quay lui một chút, nó lại trực tiếp đi nhảy lầu."

"Xác định là tự sát?" Lục Diễn hỏi.

Trường trung học Thị Nhất là ở phía Bắc của Thanh Dương, trung tâm thương mại thì nằm ở phía Nam, tự sát thì sao phải xuyên qua toàn bộ thành phố Thanh Dương, đến khu trung tâm thương mại tự sát chứ?

"Đã xem lại camera theo dõi, nó tự mình đi lên, một thoáng liền nhảy xuống." Dân cảnh lắc đầu, "Haizzz... qua mùa xuân, đến tháng 6 là thi tốt nghiệp trung học rồi, thật là đáng tiếc."

"Mạng của mình không quý trọng, người khác có nuối tiếc thay cũng vô dụng." Mặt Lục Diễn không chút thay đổi, "Không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, sau này có gì cần anh cứ trực tiếp gọi điện thoại."

Khi Lục Diễn rời khỏi đồn cảnh sát, hai vợ chồng nhà kia còn bận đánh nhau khó chia lìa.

Khương Điềm ngồi trong xe Lục Diễn, nhìn thấy hắn trở lại vội vàng giúp hắn mở cửa xe: "Thế nào?"

"Tử vong tại chỗ." Lục Diễn cài xong dây an toàn, "Nói là vì chơi game bị ba đánh, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhảy lầu."

Khương Điềm thở dài một hơi: "Chúng ta còn đi ăn nướng thịt không?"

Lục Diễn nhìn về phía cô, cười cười: "Cô không sợ hãi sao?"

"Sợ chứ!" Khương Điềm gật gật đầu, "Cho nên càng phải lấp đầy bụng, không thì dễ dàng tuột huyết áp lắm."

"Thường xuyên tuột huyết áp sao?" Lục Diễn khởi động xe, không chút để ý hỏi.

"Cũng không thường xuyên." Trước khi xe khởi động xong, đôi vợ chồng đánh nhau trong đồn công an đã muốn đánh tới bên ngoài, Khương Điềm nhìn thoáng qua, vừa rồi bọn họ cũng ngay dưới mí mắt Khương Điềm ngắt nhéo xô đẩy nhau từ bên ngoài vào đồn công an, nàng mạc danh cảm thấy ngực có hơi lạnh.

Khương Điềm cuối cùng cũng không ăn được món thịt nướng của quán kia, Tết nhất nên quán ăn vô cùng đông khách, bàn đã được đặt đầy, không còn chỗ trống.

Nhưng may mắn là món ăn Khương Điềm ưa thích không ít, rất nhanh liền đổi thành một quán bán đồ Nhật, gọi một chén mì nước lớn, sau khi ăn sạch cả canh lẫn mì, cuối cùng cũng xua tan nỗi rét lạnh trong tim.

Thiếu niên nhảy lầu ở trung tâm thương mại phồn hoa nhất Thanh Dương, lúc đó người ở chỗ này không ít, rất nhiều người đã quay video, trên mạng đều bùng nổ, thu hút không ít sự chú ý.

Khương Điềm vừa ăn xong, trong quán ăn Nhật đã thấy được tin tức trên màn hình TV, về thiếu niên trung học mười tám tuổi Đàm Minh Hàn vì giận dỗi cha mẹ nên tự sát, khách trong quán cũng bắt đầu dồn dập bàn luận.

"Mới vừa qua năm mới lại gặp loại chuyện như vậy, xui quá đi a! Nhảy lầu thì tại sao lại muốn đi trung tâm thương mại, chỗ đông đặc người như vậy mà nhảy chứ, trả thù xã hội sao? Nghĩ không ra!"

"Nghe nói công ty chủ quản trung tâm thương mại chuẩn bị kiện cha mẹ của thằng nhỏ đó, mới vừa qua năm mới mà lại có chuyện chết người ở chỗ của bọn họ, ai còn dám đi dạo phố mua đồ a? Tổn thất khẳng định thảm trọng vô cùng!"

"Tốt xấu thì con người ta cũng chết, làm như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?"

"Ông chủ người ta là người ngoại quốc, người ngoại quốc họ mặc kệ mấy chuyện này ông ơi."

"Ăn no chưa?" Lục Diễn hỏi Khương Điềm.

"Ăn xong rồi." Khương Điềm gật gật đầu.

"Đi dạo siêu thị đi, mấy ngày nay dì giúp việc cũng nghỉ, muốn ăn gì thì tự mình mua, cô xem cô muốn ăn cái gì, mua về tích trữ."

"Ừ!" Khương Điềm nhu thuận gật gật đầu.

Khi Lục Diễn cùng Khương Điềm rời đi, người trong tiệm còn đang thảo luận chuyện của thiếu niên kia.

Khương Điềm đi tới cửa, nghe được một giọng phụ nữ nói: "Người ngoại quốc thì thế nào? Cha mẹ của thằng nhóc đó là người rất có thân phận..."

"Thiếu niên lúc nãy là học sinh của trường trung học Thị Nhất à?" Trên đường, Khương Điềm đột nhiên hỏi Lục Diễn.

"Ừ." Lục Diễn gật gật đầu, "Cấp ba."

"À..." Khương Điềm gật gật đầu, giống như nghĩ tới điều gì.

"Thì sao?" Lục Diễn hỏi

Khương Điềm lắc đầu: "Không có gì, chỉ là nghĩ tới chuyện lúc tôi còn học đại học có đi làm gia sư, dạy cho một con bé nữ sinh, sau này con bé chuyển trường đến Thanh Dương, cũng học ở trường trung học Thị Nhất, hiện tại cũng cấp ba rồi, không biết con bé có biết thiếu niên kia không."

"Quan hệ rất tốt à?" Lục Diễn hỏi.

"Cũng không tệ lắm, sau này không phải tôi xảy ra tai nạn xe cộ sao? Liên hệ liền bị cắt đứt." Khương Điềm bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Con bé cũng xinh lắm, đôi mắt đặc biệt rất sâu, ngay từ đầu tôi cứ tưởng rằng con bé là con lai ấy, lúc ấy con bé còn lặng lẽ nói với tôi là nó muốn làm diễn viên, về sau muốn đi thi học viện điện ảnh, cũng không biết tiến hành như thế nào."

Lục Diễn không nói gì, rất nhanh liền đến siêu thị.

Hai người tới tương đối trễ, hàng hoá trong siêu thị đã không còn nhiều lắm để mua, Khương Điềm mua một ít đồ ăn vặt, hai người lại đi tiệm hoa quả mua một ít hoa quả mới mẻ. Khi trở lại nhà Lục Diễn, mấy món hàng mua ở trung tâm mua sắm cũng vừa vặn đưa đến.

Sau khi phân loại quần áo, treo lên trong tủ quần áo trong phòng, Khương Điềm xuống lầu xắn tay áo lên, muốn đi phòng bếp.

Lục Diễn kéo mũ áo khoác của cô: "Đi chỗ nào?"

"Hôm nay giao thừa, làm cơm tất niên!" Khương Điềm không hỏi Lục Diễn vì sao không trở về nhà, cũng không hỏi người nhà của hắn đi đâu, trên thế giới này trong lòng ai cũng đều có bí mật không muốn nói ra, Lục Diễn không nói cô cũng không hỏi, bất quá cứ xem như chỉ có hai người bọn họ, một số nghi thức cho có không khí giao thừa vẫn không thể thiếu.

Lục Diễn chần chờ một chút rồi buông lỏng Khương Điềm ra, sau đó nhìn Khương Điềm lải nhải tính toán đồ ăn trong tủ lạnh phải làm như thế nào.

Hắn cười nhẹ, lấy điện thoại di động ra, huỷ đơn đặt hàng cơm tất niên trên ứng dụng.

Đi đến cửa phòng bếp, Lục Diễn dựa vào khung cửa nhìn Khương Điềm nhanh nhẹn xử lý tốt các loại nguyên liệu nấu ăn, có chút kinh ngạc: "Cô khi nào thì học nấu cơm?"

"Lúc học đại học á!" Khương Điềm hồi đáp, "Tôi cảm thấy hương vị cũng còn ăn được."

Ngực Lục Diễn như bị người xoắn một chút, khi đó Khương Điềm không phải được cậu của cô đón đi sao? Cậu của cô đối xử với cô không tốt sao? Sao phải đi làm gia sư, còn phải tự mình nấu cơm...

"Tôi có thể giúp được gì?" Lục Diễn xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp.

Khương Điềm nhìn một chốc, đem một nhúm tỏi cho Lục Diễn: "Lột vỏ, cám ơn!"

Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng vì để có không khí giao thừa một chút, Khương Điềm vẫn chưng tương một con cá chép đỏ to, dùng nồi áp suất hầm một nồi canh gà, sau đó xào một bàn thịt khô, hấp hai cây xúc xích, lại xào mấy món rau khai vị.

"Lục Cảnh Quan, thật sự thực may mắn mới có thể gặp được mọi người, không thì đừng nói qua giao thừa, tôi lúc này sống hay chết cũng không biết chắc." Khương Điềm đổ một ly Sprite cho mình, chạm vào ly rượu của Lục Diễn, "Thật sự vô cùng cảm tạ."

Lục Diễn giơ ly rượu lên nhẹ nhàng chạm ly Khương Điềm, thản nhiên nói: "Cố gắng lên."

"Tôi nhất định!" Khương Điềm một ngụm xử lý hết một ly Sprite, sau đó đầy mặt chờ mong nhìn Lục Diễn, "Lục Cảnh Quan, nếm thử món cá đi, ăn một miếng là có thể hàng năm đều có tiền dư."

Lục Diễn nghĩ tới một số công thức món ăn hắc ám của Khương Điềm trong quá khứ, chần chờ một chút gắp một miếng, thịt cá chép đỏ chưng tương nổi bật vị cá tươi ngọt mịn, da cá chưng không cứng không mềm vừa vặn ngon, vừa thơm lại vừa đưa cơm.

"Ăn rất ngon." Lục Diễn cũng có chút kinh ngạc, từ trước đây Khương Điềm ngay cả chiên trứng gà đều có thể ăn được đầy miệng cái trình độ hắc ám kia.

"Đây là lúc tôi làm công ở quán món cay Tứ Xuyên, lén học được của bác đầu bếp trưởng nha." Khương Điềm được Lục Diễn khích lệ, cười đến đặc biệt vui vẻ.

"Cô còn làm công ở quán cơm?" Sắc mặt Lục Diễn dần dần trầm xuống.

Nụ cười trên mặt Khương Điềm cứng một chút, "Ờ, kinh nghiệm làm công của tôi còn rất phong phú, nhưng mà chuyện học tôi cũng không có chậm trễ!"

"Vì sao lại đi làm công nhiều vậy?" Lục Diễn hỏi.

Khương Điềm trầm mặc một chút, sau đó hàm hồ qua loa nói: "thì cần tiền chứ sao, tôi rất nghèo mà. Đừng nói chuyện đó nữa, ăn cái này đi, thịt khô xào với đọt tỏi non thơm lắm đó!"

Lục Diễn không tiếp tục truy vấn, Khương Điềm bảo hắn ăn cái gì, hắn liền ăn cái đó, mỗi một món ăn đều đặc biệt ngon.

Sau bữa cơm, Lục Diễn kiên trì muốn rửa bát, bảo Khương Điềm chạy lên lầu, thay một bộ quần áo đẹp khác, chốc lát nữa ra ngoài xem pháo hoa.

Khương Điềm đã rất lâu không xem pháo hoa, lòng tràn đầy chờ mong, nhanh chóng thay xong quần áo, lúc xuống lầu, Lục Diễn lại động tác thần tốc tắm xong, cô còn chưa kịp kinh ngạc, Lục Diễn liền mang theo cô đi ra ngoài.

Phần lớn khu vực ở thành phố Thanh Dương đều là cấm đốt pháo hoa, chỉ có khu vực đường Tân Giang là có một đoạn nhất định được chơi pháo, Lục Diễn cùng Khương Điềm bước qua, thấy cả con đường Tân Giang đều kín người hết, không khí náo nhiệt vô cùng.

Khương Điềm rất vui vẻ, mua một nhúm pháo hoa cầm tay từ một tiểu thương ven đường, Lục Diễn thì không dễ dàng như thế, hắn đi sau lưng Khương Điềm, thời khắc lo lắng những đốm lửa bay loạn lạc kia sẽ rơi xuống trên người Khương Điềm, lại lo lắng có người sẽ đạp trúng Khương Điềm, đυ.ng vào Khương Điềm.

Nói thực ra, Lục Diễn cảm giác sự lo lắng trong mười năm tới đây của mình đã một đêm dùng hết rồi.

Không được bao lâu, Khương Điềm liền cùng một đám con nít chơi cùng nhau, Lục Diễn đứng ở cách đó không xa, thấy Khương Điềm cười đến thoải mái như vậy, tâm tình cũng theo trở nên phi thường tốt, hắn thừa dịp Khương Điềm không chú ý, vụиɠ ŧяộʍ chụp vài tấm ảnh.

Trong ánh sáng chung của đủ loại pháo hoa, Khương Điềm cùng đám con nít vừa cầm pháo hoa nổ tí tách trong tay vừa đuổi nhau chơi đùa, mỗi một cái nháy mắt ghi lại thành bức hoạ trong lòng Lục Diễn, hắn thật cẩn thận nhặt lên, sau đó giữ trong chỗ sâu nhất của nội tâm.

Khương Điềm đang chơi vui muốn điên, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng, ngây ngẩn đứng nhìn bên trong đám người.

Lục Diễn thấy thế bước qua hai bước: "Sao vậy?"

"Tôi nghĩ tôi nhìn thấy Tiểu Mân." Khương Điềm lại nhìn quanh một chút, "Chính là cái em gái mà lúc trước tôi làm gia sư cho, ban ngày còn nói cho anh nghe đó, nha, rõ ràng là con bé nha, sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi?"

"Quá nhiều người, có thể cô nhìn lầm." Lục Diễn cảnh giác nhìn chung quanh một chốc, vẫn không thấy được âʍ ѵậŧ gì.

"Thật không?" Khương Điềm có chút đăm chiêu gật gật đầu, sau đó đưa cho Lục Diễn hai cây pháo hoa, "Lục Cảnh Quan, cùng nhau chơi nha..."

Khương Điềm cảm thấy, nếu nội tâm Lục Diễn có một tiểu công chúa, khẳng định cũng rất muốn chơi pháo hoa cầm tay, chỉ là nhiều người quá nên ngượng ngùng thôi.

Lục Diễn nhìn thoáng qua cây pháo hoa, suy nghĩ một chút: "Khương Điềm, tôi không quá thích pháo hoa."

Khương Điềm vội vàng lấy cây pháo hoa lại: "Ôi dao anh không nói sớm, nơi này khắp chốn đều có pháo hoa!"

"Không có việc gì, tại tôi không chơi thôi." Mặc dù Lục Diễn nói không có việc gì, nhưng Khương Điềm lại chết sống không tiếp tục chơi nữa, kéo Lục Diễn vượt qua đám người về tới biệt thự.

Trong chốc lát nữa là đến thời điểm giao thừa của tết âm lịch, gần 12 giờ đêm, di động của Lục Diễn đinh đinh đông đông vang lên không dứt, di động của Khương Điềm cũng thu được mấy tin tức, sau khi trả lời từng cái một, lại nhớ đến Tiểu Mân.

Kỳ quái, hôm nay sao cứ nghĩ đến cô bé kia chứ?

Khương Điềm mím môi, dứt khoát lật lại thông tin trong điện thoại tìm tên Tiểu Mân, lại gửi một tin nhắn: "Tiểu Mân, năm mới vui vẻ, hi vọng giấc mộng của em có thể sớm ngày thực hiện."

Tin nhắn gửi ra không lâu, rất nhanh lại hiện lên trạng thái đã đọc, đôi mắt to của Khương Điềm vụt sáng chờ hồi âm, thì... tin nhắn lại một lần nữa như đá chìm xuống đáy biển.

Xấu hổ quá...

Lúc này, di động rung lên một chút, Khương Điềm tưởng Tiểu Mân trả lời, vội vàng mở ra.

"Năm mới vui vẻ, cố gắng lên." Tên Lục Diễn.

Khương Điềm ngẩng đầu nhìn Lục Diễn một chút, trả lời lại một cái: "Lục Cảnh Quan năm mới vui vẻ, tôi sẽ cố gắng."

Di động Lục Diễn ông một tiếng, hắn mở ra nhìn nhìn, không có biểu cảm gì đứng dậy: "Nên ngủ rồi, ngày mai bắt đầu huấn luyện."

"Dạ!" Khương Điềm tích cực gật đầu, sau đó đi vào thang máy, vừa ấn lên lầu ba, ai biết Lục Diễn cũng vào thanh máy luôn.

Hả? Tối qua lúc Lục Diễn trở lại không phải đi thay quần áo ở lầu một sao?

Khương Điềm không lên tiếng, thang máy thẳng đến lầu ba, Lục Diễn trước cô một bước đi ra ngoài, sau đó đi về căn phòng phía bên trái, ấn mật mã, quay đầu nhìn Khương Điềm, nói một tiếng ngủ ngon, vào phòng.

Khương Điềm nuốt một ngụm nước miếng, cho nên người ở cách vách mình là Lục Cảnh Quan a?

Sau vài ngày, Lục Diễn cho Khương Điềm một quyển sổ tay bao da đen, chữ đỏ của Người Chấp Pháp, bên trong ghi chép cặn kẽ quyền hạn, nghĩa vụ và ranh giới không thể vượt qua của Người Chấp Pháp.

Lục Diễn mỗi ngày đều sẽ ra một ít tình huống ví dụ để khảo đề cho Khương Điềm, sau hai ba lần, cô đã có thể linh hoạt vận dụng phần lớn quy pháp bên trong sổ tay Lục Diễn đối với chuyện này vừa vui mừng lại vừa thấy nặng nề.

Mùng năm, là ngày người của tổ điều tra đặc biệt trở lại đi làm.

Lục Diễn mang theo Khương Điềm đi thị cục, vì đủ loại quy củ, Khương Điềm chỉ có thể lấy thân phận chuyên gia tư vấn để tham gia tổ điều tra, bận rộn một buổi sáng để tiến hành nhậm chức xong, Lục Diễn mang nàng đi đến tầng làm việc của tổ điều tra đặc biệt.

Nhân viên thường trực của tổ điều tra tổng cộng 7 người, Lục Diễn, Mã Hầu thì Khương Điềm đã rất quen, cùng pháp y Cố Tư, Khương Điềm cũng đã gặp qua.

Còn dư lại bốn người, Ninh Tiểu Dương 22 tuổi, hành nghề hai năm, Sửu Thành Diệu 37 tuổi, hành nghề ba năm, Trình Quyên Quyên 25 tuổi, hành nghề bốn năm, còn có một người mà Khương Điềm chưa gặp được, tên là Tạ Nhiêu, 28 tuổi, hành nghề tám năm, là người ở nơi này lâu nhất.

Nhìn thấy người mới, mọi người không có bao nhiêu nhiệt tình, đơn giản nói câu chào hỏi xong liền đi làm việc khác.

"Tổ chúng ta lúc trước đến không ít người mới, sau này đều chịu không nổi Lục ma đầu cực kỳ tàn ác, tạm rời cương vị công tác, dần dà tất cả mọi người đều không muốn đặt tình cảm vào người mới, không phải chỉ riêng mình cô đâu, lâu dài liền tốt thôi." Mã Hầu ghé vào bên tai Khương Điềm nói.

"Không sao cả." Khương Điềm cảm thấy như vậy cũng tốt, lần đầu tiên gặp mặt liền quá nhiệt tình, cô sợ mình càng thêm chống đỡ không nổi.

Đang nói chuyện, Ninh Tiểu Dương đột nhiên văng tục một tiếng, búng lên từ trên ghế.

Mã Hầu phủi hắn một chút: "Trúng gió hả? Dọa Tiểu Điềm của chúng ta!"

"Ta mẹ nó, lần trước chuyện học sinh cấp 3 nhảy lầu tự sát đó, bây giờ đảo lộn rồi, có một tài khoản nặc danh đăng một video lên trên mạng, cái thằng nhóc kia là bị người đẩy xuống lầu!" Ninh Tiểu Dương nắm di động lên, oán giận đến trước mặt Mã Hầu, "Anh xem!"

Video quay ở cự ly khá xa, nhưng vẫn là có thể thấy rõ ràng, trên tầng đỉnh của cao ốc trung tâm thương mại, thiếu niên mặc áo ngắn tay bị người phía sau đẩy xuống một phen.

"Video này từ đâu ra vậy?" Mã Hầu nhất thời nghiêm túc, video này rõ ràng không phải từ camera theo dõi.

"Không biết nữa, trên mạng nó lan truyền đến điên rồi, phân cục bên kia cũng đã lấy nguyên nhân tự sát để kết án, còn ra thông cáo, chuyện này chắc chắn làm cục cảnh sát chết đuối trong nước miếng của đám cư dân mạng!" Ninh Tiểu Dương lắc đầu thổn thức nói.

Khương Điềm nghe bọn họ thảo luận, cũng lấy điện thoại di động ra xem xét một chút, video đã bị nhanh chóng cắt bỏ, nhưng hot search vẫn đang bùng bổ.

Trên trang đầu cơ hồ tất cả đều là thảo luận chuyện này, nội tâm Khương Điềm mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Quả nhiên, điện thoại của thị cục bị thị dân đánh nổ, trên mạng liên tiếng lên tiếng nghi ngờ, từ chuyện cảnh sát kết án sai thiếu niên này tự sát, đến lan rộng ra là rốt cuộc có bao nhiêu người bị oan mà không ai biết đây.

Đến buổi tối, tình thế còn tiến thêm một bước, cha mẹ của thiếu niên này dẫn theo một đám người thân thích ở đâu không biết, đến đập phá cái đồn cảnh sát lúc trước xử lý vụ án này, video cũng bị truyền lên trên mạng.

Buổi tối, Lục Diễn bị thị cục điện thoại kêu trở về, Khương Điềm tắm rửa xong vùi đầu trên sô pha nhỏ trong phòng, xem đủ loại tin tức, cũng không biết như thế nào, cô cứ cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, nhưng mà cổ quái chỗ nào thì cô lại không nói ra được.

Nhìn di động một chút, một cơn buồn ngủ đón đầu mà đến, Khương Điềm gật gù như gà mổ thóc trong chốc lát, cuối cùng vẫn không kháng cự được mê hoặc, lệch đầu trên sô pha thϊếp đi.

Không bao lâu sau, trong thoáng chốc cô liền cảm thấy một khí tức ẩm ướt, không khí chung quanh cũng mạc danh kỳ diệu nghiêm túc lên.

Ngay từ đầu cô còn chưa phản ứng kịp, bất quá rất nhanh liền nghĩ đến cảnh tượng lúc ban đầu khi gặp được Tôn Thục Phương, trong mơ mơ hồ hồ, cô nhìn thấy vệt nước lớn lan tràn đến bên chân mình, sau đó là một đôi chân xám trắng từ từ đi tới phía cô.

Khương Điểm vốn cho rằng mình đã là một cô gái dũng cảm ; trước đó cảm thấy khi cái thẻ đen thứ hai đến, cô nhất định sẽ không sợ hãi như trước nữa.

Nhưng mà sự thật lại là, khi nhìn thấy cặp chân xám trắng phủ đầy vết thương xanh tím kia, cô liền bị doạ muốn đứng tim.

Rất nhanh tiếng khóc truyền đến, nhưng không giống với tiếng khóc của Tôn Thục Phương, chủ nhân của thẻ đen thứ hai này khóc rất nhẹ, giống như không có gì oán niệm, càng giống như là một cô gái nhỏ không được ai giúp đỡ.

Lục Diễn từng nói, bách quỷ trăm dạng, cảnh tượng xuất hiện của mỗi một loại vong linh đều không cùng một dạng, không cần để ý những thứ quá chi tiết.

Tiếng khóc vang lên trong chốc lát, Khương Điềm chậm rãi có thể cử động, gượng đủ dũng khí mở hai mắt ra, khi thấy rõ ràng đương sự thứ hai của mình xong, nhất thời cứng ngắc, một lát sau hai tay cô che miệng lại, thiếu chút nữa không còn hô hấp tiếp: "Sao lại... sao lại là em?"