"Ở... Ở nhà anh?" Khương Điềm lập tức ngồi dậy thẳng tắp, mặt nhanh chóng đỏ đến thính tai.
Mã Hầu thấy vậy vỗ đùi cười ha ha lên: "Lục ca, anh có thể nói chuyện cho dễ hiểu chút không, làm cho con bé nó sợ. Tiều Điềm đừng sợ, tổ Người Chấp Pháp chúng ta mấy đứa đều ở nhà Lục ca cả, tôi cũng ở nè, cho nên nơi đó cơ bản chẳng khác nào cái ký túc xá."
"Như vậy à... Vậy thì làm phiền anh rồi Lục Cảnh Quan." Khương Điềm nhỏ giọng nói, trong lòng kêu rên liên tục, "Khương Điềm mày có bị bệnh hay không, dùng đầu óc nghĩ một chút cũng biết, Lục Cảnh Quan người ta làm sao có khả năng một mình mang một cô gái về nhà ở chứ!!! Phản ứng lớn như vậy làm cái gì? Lục Cảnh Quan mặt mũi đẹp trai như vậy, còn cần phải có ý đồ bất chính với mày sao, thật là mắc cỡ chết người"...
"Không phiền." Lục Diễn qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Khương Điềm, mặt cô còn đỏ hơn so với vừa rồi, khoé miệng Lục Diễn nhẹ nhàng cong lên một chút, ánh chiều tà ngả về Tây, ánh tà dương nhiễm đỏ nửa bầu trời.
Về cái kẻ xếp đặt Khương Điềm trở thành Người Chấp Pháp kia, Lục Diễn bây giờ còn chưa tìm được bất kỳ đầu mối nào, nhưng lòng hắn đã có quyết định, mặc kệ đối phương có âm mưu gì, lúc này hắn tuyệt đối sẽ không lùi sau nửa bước, nhất định sẽ gắt gao bắt lấy Khương Điềm, không tái phạm lỗi lầm như năm năm trước.
Ác linh tuy đã bị áp chế, nhưng vụ án Lý Vũ gϊếŧ vợ án vẫn còn nhiều công việc thủ tục mới có thể kết thúc. Kết án ở dương thế không thể ghi trên báo cáo thẳng thừng là ác linh quấy phá như kiểu mê tín dị đoan gì đó được, đám Lục Diễn phải tìm một cái cớ hợp tình hợp lý mới viết báo cáo được.
Khi Lục Diễn cùng Mã Hầu bận rộn, Khương Điềm nghĩ nếu ở lại nhà người ta, đi tay không tới thì không tốt lắm, vì thế liền đi mua một ít đặc sản địa phương rất có tiếng như thịt khô xúc xích linh tinh mang theo.
Sau khi bỏ đồ vật vào sau cốp xe Lục Diễn, có người đột nhiên vỗ vỗ vai cô.
Khương Điềm giật mình, suýt chút nữa theo phản xạ một cước đá ra, may mà phía sau người nọ kịp thời mở miệng: "Cô gái nhỏ, là cô hả?"
Lại là bà thím ngày đó ngồi kế bên Khương Điềm trên chuyến xe đến Vũ An....
"A chào thím, trùng hợp quá vậy?" Khương Điềm đóng kỹ cửa xe, lễ phép chào hỏi.
"Hoá ra là cô đi cùng cảnh sát há?" Gương mặt của thím nọ hưng phấn, chỉ chỉ về phương hướng quán Đại Phúc, "Thím vừa mới qua bên kia nhìn một chút, thật là đáng sợ nga! A, hung thủ tìm được chưa a? Trên mạng nói là sát thủ gây án liên hoàn gì đó gây án khắp nơi ấy? Có phải thật vậy hay không?"
Thím nọ liên thanh đặt câu hỏi như pháo tiểu liên nổ, làm Khương Điềm có chút không chống đỡ nổi: "Thím à, sau khu kết án xong, cảnh sát sẽ thông báo chi tiết, mấy lời đồn trên mạng gì đó không thể tin đâu."
"Ai nha, chúng ta đã quen nhau như vậy, cô còn giấu giếm thím đây làm gì, nói một chút thôi, thím không phải kẻ nhiều chuyện, không đi nói với người khác đâu." Thím nọ cười hì hì vỗ cánh tay Khương Điềm một cái.
Khương Điềm dở khóc dở cười, cô từ lúc nào được tính là quen nhau với thím này chứ?.
"Ngại quá thím ơi, con biết được không nhiều, cũng không tiện để lộ ra cái gì cả."
"Cái con bé này thật không chút có ý tứ, thím ở trên xe quan tâm mày như vậy, mày tùy thích nói cho thím biết một chút sẽ chết sao? Sao lại không có chút biết điều nào hết vậy?" Sắc mặt thím nọ lập tức đen xuống.
Khương Điềm nhìn bộ dáng bực bội kia của bà, trầm mặc một chút: "Thím à, con cũng là vì muốn tốt cho thím thôi, ông của con từng dặn con thế này, đừng bao giờ đi hỏi thăm về những người chết uổng mạng kiểu này, người chết sẽ không vui, đến tối liền sẽ leo lên đầu giường thím, tự mình kể cho thím biết chuyện đó nha..."
"Ai nha, thím nói chuyện đàng hoàng với mày, mày lại đem chuyện ma quỷ bậy bạ ra đây hù thím a!" Thím nọ sợ tới mức hô to một tiếng, xoa xoa cánh tay kinh hãi nhìn bốn phía một chốc.
"Thím à, sao thím lại có thể nói như vậy, con cũng là nhớ ơn thím tốt bụng hôm đó nhắc nhở chuyện con mặc đồ đỏ ở trên xe khách kia, mới nói với thím một chút về phong tục thói quen ở gia đình con thôi..." Đôi mắt to của Khương Điềm vụt sáng, bộ dáng cả người như vật nhỏ vô hại.
"Hứ, thím không thèm nói chuyện với mày!" Thím nọ hung hăng trợn mắt nhìn Khương Điềm một chút, vẻ mặt kinh hoảng bỏ đi.
Khương Điềm cắn môi nghẹn cười, mấy năm nay cô rất ít giao thiệp với người khác, phần lớn thời gian đều là độc lai độc vãng, cũng cố gắng hết sức tránh có xung đột cùng người khác, không nghĩ đến ngẫu nhiên chọc giận mấy người đáng ghét một chút, lại rất thả lỏng tâm tình.
Sau khi Tôn Thục Phương bị Tử Thần mang đi, Khương Điềm cứ cảm thấy dường như trong lòng đè nặng cái gì, lúc này rốt cuộc có thể thở phào ra một hơi.
"Hoắc, cái chiêu lấy nhu thắng cương này của Tiểu Điềm chúng ta cũng lợi hại a! Mấy bà thím nhiều chuyện này hay phiền phức chọc cho mình nổi điên lắm, về sau tiểu Mã ca của cô nếu có gặp mấy dạng này, liền mang theo cô đi là ổn rồi!" Phía sau truyền đến giọng Mã Hầu, Khương Điềm vội vàng xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy Lục Diễn cùng Mã Hầu từ trong đồn công an đi ra.
Khương Điềm khóc không ra nước mắt, sao sớm không tới trễ không tới mà lại tới ngay lúc này chứ?
"Mua cái gì vậy?" Lục Diễn hỏi.
"Thịt khô với xúc xích của Vũ An ăn rất ngon, tôi mua cho mọi người một ít." Nghiêm chỉnh mà nói, là hai mươi cân ( editor: khoảng mười ký) thịt khô xúc xích nha.
"Còn cái gì muốn mua nữa không?" Lục Diễn hỏi tiếp.
Khương Điềm vội vàng lắc đầu: "Không có."
"Vậy được rồi, về Thanh Dương thôi."
Khương Điềm theo thường lệ chui lên ngồi ở hàng sau, nhìn con đường đang mở ra ở phía trước, đáng lẽ nội tâm của cô phải tràn ngập lo sợ bất an, nhưng kỳ quái là trải qua vụ án của Tôn Thục Phương, cô hình như không còn e ngại như vậy nữa.
Lúc này, cửa xe của hàng ghế sau lại mở ra, Lục Diễn trực tiếp đi vào ngồi, Khương Điềm sửng sốt, theo sau liền nhìn thấy Mã Hầu lầu bà lầu bầu ngồi vào ghế điều khiển.
"Vì sao bắt mình lái xe chứ, mình chả muốn lái xe tí nào, hai giờ đồng hồ cầm lái chứ có ít đâu, mệt chết người a!"
"Mã Cảnh Quan, không thì để tôi lái cho, tôi không mệt đâu." Khương Điềm xung phong nhận việc, ngồi bên cạnh Lục Diễn quá có áp lực!!
"Đầu gối của cô còn bị thương, tôi cũng không thể ăn hϊếp người bị thương được chứ!" Mã Hầu hừ hừ khởi động xe, sau đó âm dương quái khí nói, "Không giống như vài người, thân là Đại ca đi đầu, không thèm quan tâm đến tổ viên nhỏ yếu một chút nào!"
Đại ca đi đầu ngoảnh mặt làm ngơ, mang kính đen lên, tựa người ra sau ghế, hai tay khoanh trước mặt, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần không coi ai ra gì.
Trên đường trở về thành phố Thanh Dương, Lục Diễn nhận vài cuộc điện thoại.
Viên hình cảnh đang ở lại hiện trường tử vong của Tôn Thục Phương báo cáo, bên dưới xưởng gia công thức ăn chăn nuôi của Tần Tuyền phát hiện một tầng hầm ngầm được che giấu kỹ, trong tầng hầm tìm được 2 cái bánh răng xay thịt, trên đó có lấy được một ít xương vụn cùng một vài dấu vân tay, còn có một sợi dây thừng có dính một ít tế bào da người.
Sau khi được xét nghiệm, tế bào da trên sợi dây thừng cùng xương vụn trên bánh răng là của Tôn Thục Phương, trên dây thừng cùng trên bánh răng cũng chỉ có mỗi dấu vân tay của Tần Tuyền.
Tần Tuyền khăng khăng là hắn có bệnh tâm thần, khi xảy ra vụ án cũng là lúc hắn phát bệnh, thần trí không rõ ràng, cho nên hắn không có tránh nhiệm hình sự với vụ gϊếŧ người.
Nhưng mà, sau khi trải qua quá trình xét minh của ba cơ quan chuyên nghiệp, xác nhận Tần Tuyền hoàn toàn có năng lực hành vi dân sự, cần chịu trách nhiệm đối với hành vi gϊếŧ người của mình.
- -------
Nhà Lục Diễn nằm trên đường Tân Giang, là một căn biệt thự ba tầng to rộng, Khương Điềm đối với loại ký túc xá xa hoa này cực kỳ kinh ngạc, khi theo Lục Diễn đi vào, lại bắt đầu bẻ ngón tay tính toán, không biết số dư đáng thương trong thẻ ngân hàng của mình có đủ để chống đỡ cho mình vượt qua một kỳ huấn luyện này hay không.
"Phòng của cô ở bên phải trên lầu ba kia, mật mã cửa phònglà sinh nhật của cô, bên kia có thang máy có thể trực tiếp đi lên, dì giúp việc đã thu dọn xong rồi." Lục Diễn cùng Mã Hầu mang giúp mấy túi quà đặc sản Khương Điềm mua đem đến phòng khách, sau đó chỉ chỉ thang máy.
"Mọi người còn muốn đi ra ngoài sao?" Khương Điềm hỏi.
"Về đội kết án." Lục Diễn đáp, "Hôm nay quá muộn, cô nghỉ ngơi trước một đêm, ngày mai mang cô ra ngoài mua quần áo."
"À được rồi, mọi người không cần để ý đến tôi đâu, bận việc thì đi đi." Khương Điềm nhu thuận gật gật đầu.
"Trong phòng bếp có thức ăn khuya dì giúp việc làm sẵn, đói bụng thứ cứ xuống dưới ăn." Lục Diễn vừa chỉ chỉ phương hướng phòng bếp.
"Anh à, anh không nói cho em biết có ăn khuya nha!" Mã Hầu kéo khóe miệng lên cao.
"Nói cho cậu biết, cậu có thời gian ăn sao?" Lục Diễn liếc xéo hắn một chút, vào phòng thay quần áo liền đi.
Khương Điềm đứng ở trong phòng khách, ngắm nhìn bốn phía, nơi này cũng không hề giống như cô nghĩ. Cô vốn cho rằng nhà của Lục Diễn thì hẳn là cái loại trang trí theo kiểu lãnh đạm như tính tình của hắn, nhưng căn nhà này ngược lại lại ngoài ý muốn thực ấm áp, trên tường treo tranh, màu của rèm cửa, phong cách bố trí đèn trong nhà cũng là loại mà cô rất thích, mặc dù đây là nơi xa lạ, nhưng cô lại mạc danh cảm thấy an tâm.
Lục Diễn chuẩn bị phòng cho cô là một gian có ban công khá lớn, đạp lên tấm thảm màu hồng phấn mềm mại, Khương Điềm nhìn lên trần phòng, cực kỳ kinh ngạc, gian phòng này không phải là loại phognf lãnh mạn lại ấm áp trong giấc mộng của cô khi còn nhỏ sao?
Có màn cửa màu trắng thêu hoa nhỏ li ti dễ thương, thảm màu hồng phấn, giường công chúa...
Khương Điềm sửng sốt một hồi lâu, dần dần phục hồi tinh thần: "Hóa ra... nội tâm của Lục Cảnh Quan cũng có một giấc mộng công chúa a?"
Trên đường đi đến thị cục, Mã Hầu rầm rì: "Lục ca, anh thật quá thiên vị Khương Điềm, cái phòng trên lầu ba kia bình thường chúng ta muốn đi vào anh đều không cho, hiện tại lại để cho một con bé mới quen biết có hai ba ngày, tình anh em cách mạng hữu nghị mấy năm của chúng ta anh cũng không bận tâm!"
Lục Diễn không để ý Mã Hầu bực tức, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, thành phố bị đèn đuốc rực rỡ bao vây lấy, khắp nơi đều tràn đầy bầu không khí vui sướиɠ, Lục Diễn đột nhiên cảm thấy khói lửa nhân gian như nghênh diện đánh tới.
Khói lửa nhân gian đã lâu không thấy.
Khương Điềm chậm rãi thư thả tắm rửa, mệt mỏi của mấy ngày nay trở thành hư không, dì giúp việc đã chuẩn bị giùm cô áo ngủ mới tinh, Khương Điềm một đầu vùi vào chiếc giường lớn thoạt nhìn liền rất thoải mái, cái gọi là hạnh phúc đại khái cũng không gì hơn cái này đâu nhỉ?
Ôm ấp ý nghĩ như vậy, Khương Điềm lơ mơ liền thϊếp đi.
Có lẽ là do một thời gian thật dài không được ngủ ngon giấc, đêm nay Khương Điềm ngủ được rất sâu, còn nằm mơ một giấc mơ rất kỳ quái.
Trong mơ cô giống như rất đau khổ, đến tâm liệt phế, muốn tỉnh lại nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được. Giãy dụa hồi lâu, người nào đó chợt tới bên cạnh ôm lấy cô, cảm giác tê tâm liệt phế mới dần dần chìm xuống, giấc mơ cũng dần dần cách xa rời cô...
Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, ánh mặt trời ấm áp đã toả sáng rực rỡ trước mắt cô, cô nhẹ nhàng chớp mắt, ký ức mấy ngày nay nhanh chóng đọng lại, cơn buồn ngủ còn sót lại trong đầu lập tức tan thành mây khói, cô lấy di động ra, nhìn thoáng qua, đã mười giờ.
Cô vội vàng đứng lên, đánh răng rửa mặt thay quần áo xong liền xuống lầu.
Thang máy đối diện phòng ăn, Khương Điềm bước ra liền nhìn thấy Lục Diễn mặc thường phục, đang tại chậm rãi ăn cái gì đó.
"Chào buổi sáng Lục Cảnh Quan, thật ngại quá, đêm qua tôi ngủ quá sâu." Vẻ mặt Khương Điềm xin lỗi.
"Ăn điểm tâm đi." Lục Diễn chỉ bàn ăn một chút.
"Dạ được." Khương Điềm chạy chậm qua, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trên bàn cơm đã bày sẵn nhiều món ăn thuộc nhiều phong cách khác nhau, từ sữa đậu nành bánh quẩy của Trung Quốc cho đến xúc xích, đến xúc xích sandwich và sữa kiểu Tây, muốn kiểu gì cũng có.
"Tất cả mọi người còn chưa dậy sao?" Khương Điềm nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, tất nhiên nghĩ đến chừa phần lại cho mọi người ở đây ăn cùng nhau.
"Bọn họ đều về nhà ăn tết hết rồi, hai ngày nữa trở lại." Lục Diễn uống cháo, giọng bình thường nói.
"Chỉ còn hai người chúng ta sao?" Khương Điềm thật cẩn thận hỏi.
"Ừ." Lục Diễn gật gật đầu, "Không cần sợ, tôi không ăn người."
"Tôi không sợ." Khương Điềm từ lúc phát hiện nội tâm của Lục Diễn thực ra không hề lãnh khốc như vẻ bề ngoài, thậm chí còn mềm mại nhẹ nhàng, cũng đã không còn sợ hãi hắn như vậy, "Nhưng mà, bữa sáng chỉ có hai người, có phải hơi quá nhiều không?"
"Không cẩn thận mua hơi nhiều." Lục Diễn rất bình tĩnh, "Cô cứ tùy ý ăn."
Khương Điềm nhìn thoáng qua nhiều chủng loại bữa sáng, nghĩ đến phải không cẩn thận đến mức nào mới mua nhiều đến như vậy a?
"Buổi tối ngủ ngon không?" Im lặng trong chốc lát, Lục Diễn chủ động mở lời.
"Vô cùng tốt." Khương Điềm nói xong, lại giống như cảm thấy không hoàn toàn như vậy, "Mà giữa chừng hình như thấy một cơn ác mộng loạn thất bát tao."
"Ác mộng?" Lục Diễn nhẹ nhàng nhướn mày nhìn về phía cô, "Cái ác mộng gì?"
"Thì..." Khương Điềm sửng sốt, "A, hình như không nhớ rõ!"
"Chắc là chuyện xảy ra mấy ngày trước kí©h thí©ɧ đến đại não, bình thường thôi, ai lúc mới bắt đầu đều gặp tình huống như vậy." Lục Diễn thu ánh mắt về, "Ăn xong gì đó đi, rồi đi mua quần áo."
"Lục Cảnh Quan, tôi tự đi được rồi. Tôi sống ở thành phố Thanh Dương cũng mười mấy năm, khá quen thuộc với bên này." Khương Điềm thật sự cảm thấy ngại khi phiền toái Lục Diễn, "Còn có, tiền phòng ký túc xá..."
"Sẽ trừ trong tiền lương của cô." Lục Diễn thản nhiên nói, "Lát nữa cho tôi số tài khoản của cô, sau kỳ nghỉ Tết âm lịch, nên tài vụ sẽ kết toán tiền thuê trong vụ án tử của Tôn Thục Phương cho cô, đương nhiên bởi vì Tôn Thục Phương đã biến thành ác linh còn nhân mạng ầm ĩ, cho nên tiền sẽ không nhiều."
"Tiền thuê?" Ánh mắt Khương Điềm liền sáng lên, "Còn có thể có tiền thuê sao?"
"Ừ, tiền thuê căn cứ vào trình độ hung hiểm của vong linh mà cô phụ trách để kết toán, rất nhiều, cho nên ở chỗ này cô không cần phải lo lắng, cố gắng học nhiều, làm cho thật tốt."
"Dạ!" Khương Điềm hít sâu một hơi, thấy chết không sờn gật gật đầu.
Cô nghĩ tới, dù sao chuyện này tạm thời không thể làm khác được, so với chuyện cả ngày trốn tránh lấm lét như con gà sắp bị hù chết, còn không bằng cắn răng tiếp nhận, dù sao cũng có tiền để kiếm!
Cuối cùng vẫn là Lục Diễn mang Khương Điềm đi mua quần áo.
Khương Điềm vốn muốn tìm một tiệm nhỏ tùy thích mua một hai bộ gì đó để đối phó thôi, nhưng mà Lục Diễn lại nói: "Người trong tổ điều tra án tử đặc biệt phải có ngoại hình đàng hoàng một chút, quần áo không thể keo kiệt."
Khương Điềm nghèo khó rưng rưng đi theo Lục Diễn vào một trung tâm thương mại nổi tiếng tập trung toàn đồ hiệu của thành phố Thanh Dương.
Rất nhanh Khương Điềm liền phát hiện, Lục Cảnh Quan không chỉ có nội tâm là một công chúa, còn là một kẻ cuồng mua sắm, nháy mắt liền quẹt thẻ mua cho cô ba chiếc váy đầm và hai cái áo bành tô, nhìn số tiền trong hoá đơn quẹt thẻ, Khương Điềm thiếu chút nữa bệnh tim.
"Kinh sợ cái gì, tiền thuê của cô là mua được mà." Lục Diễn thấy sắc mặt Khương Điềm như tro tàn, thân thiết trấn an một chút, lại ngẩng đầu bước vào một cửa tiệm khác.
Sau khi từ tiệm thứ hai đi ra, Khương Điềm bắt được cánh tay Lục Diễn, đau khổ cầu xin: "Lục Cảnh Quan, đủ, thật sự đủ mặc rồi, bao nhiêu bộ vậy là đủ rồi, tôi van xin anh, chúng ta trở về đi, tôi về nấu cơm cho anh ăn nha!"
"Đủ chưa?" Lục Diễn hơi hơi nhíu mày, "Chúng ta mới đi dạo hai tiệm mà."
Nhưng anh mua hơn mười bộ rồi đại gia à, nội tâm Khương Điềm gầm thét, thập phần trấn định gật gật đầu với Lục Diễn: "Thật sự đủ rồi!"
Lục Diễn cúi đầu nhìn nhìn túi mua hàng, suy nghĩ một chút: "Quần áo đích xác là tạm thời đủ mặc."
"Đúng, đúng, đúng rồi!" Khương Điềm liên tục gật đầu, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay tại lúc cô cho rằng có thể rời xa cái chỗ tiêu tiền không lối thoát này, thanh âm Lục Diễn lại lần nữa vang lên: "Khương Điềm, hình như cô còn thiếu cái túi."