Lục Diễn không nghĩ đến Cố Tư ngay lúc này lại nhắc tới chuyện năm năm trước.
Giống như ký ức bị phong ấn đột nhiên gõ ra một cái khe, ánh sáng rực rỡ, nhưng Lục Diễn thật lâu mới dám xem một lần toàn bộ ký ức đang dũng mãnh hiện ra.
Trên thực tế, hai ngày nay cùng Khương Điềm ở chung một chỗ, Lục Diễn thời thời khắc khắc đều phảng phất như đang trong Luyện Ngục.
Khương Điềm cẩn thận, Khương Điềm hoảng loạn, đều giống như mũi nhọn đâm vào trong lòng Lục Diễn, hắn không thể tìm được một chút xíu nào giống với bóng dáng khi trước trên người cô. Khương Điềm tươi đẹp sáng sủa của ngày xưa thật sự chỉ như ảo giác trong trí nhớ của mình, Lục Diễn nổi điên muốn biết, năm năm này cô đến cùng đã trải qua những chuyện gì, vì sao lại quên mất hắn rồi.
Ngay khi Lục Diễn đi đến trước xe, Khương Điềm đang ngồi ở trong xe ngẩn người như nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở cửa xe nhảy xuống, liều mạng chạy về phía nhà Tần Tuyền.
"Khương Điềm!" Lục Diễn hô một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Mã Hầu trước khi vào phòng thẩm vấn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị tức chết, quả nhiên chưa đến năm phút đồng hồ, Mã Hầu liền bị Tần Tuyền chọc cho tức giận đến mức muốn ném cái thẻ ngành cảnh quan xuống đất, bộ dáng như ông chú hung hăng muốn nhào lên cho thằng cháu khốn nạn một trận.
Đúng lúc này, Khương Điềm sốt ruột gấp rút xông vào, cô thậm chí không còn tâm trí cùng Mã Hầu chào hỏi, chạy thẳng đến bàn trà.
"Tiểu Điềm, cô rớt đồ?" Mã Hầu vẻ mặt hoang mang.
Vừa rồi khi Tần Tuyền tập kích bọn họ, không biết làm thế nào đem mà mấy thứ đặt trên bàn trà đều bị rối loạn, Khương Điềm sốt ruột tìm kiếm trong chốc lát, cuối cùng lôi được một cái khoá trường mệnh nho nhỏ dưới một đống mứt quả ra.
"Khương Điềm, làm sao vậy?" Lục Diễn chạy theo vào, vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Tôi biết cái này." Khương Điềm nhìn cái khoá trường mệnh, thì thào nỉ non một tiếng, sau đó cầm cái khoá trường mệnh kia lên, vành mắt đỏ ửng bước đi đến phía Tần Tuyền, "Cái khoá trường mệnh này, là của con trai của dì Thục Phương. Sau khi con trai của dì bị bắt cóc, cái khoá trường mệnh này dì ấy càng không rời thân, vì sao lại ở chỗ của anh?"
"Em gái nhỏ à, khoá trường mệnh không phải cái nào cũng như cái nấy sao? Đây là của con gái tôi, không được sao?" Tần Tuyền không kiên nhẫn trả lời.
"Gạt người!" Khương Điềm thấp nói một tiếng.
Tần Tuyền cười lạnh một tiếng: "Dù cho có cùng một loại khoá trường mệnh đi nữa, thì như thế nào? Chỉ có mỗi Tôn Thục Phương được mua loại khoá trường mệnh này a?"
"Khoá trường mệnh khác thì trên đó sẽ không có tên con trai của dì Thục Phương." Khương Điềm oán giận xoay mặt sau của khoá trường mệnh qua trước mặt Tần Tuyền, "đây, Dương Kiệt."
Nụ cười trên mặt Tần Tuyền từ từ cứng lại rồi rớt mất, lúc ấy khi Tôn Thục Phương đem cái vòng cổ này cho hắn, hắn căn bản không để ý lắm, sau khi mang về nhà cũng vứt đi chỗ nào rồi mà mình không biết, không nghĩ đến cái con cảnh sát thối này lại biết Tôn Thục Phương, còn từng nhìn thấy thứ giẻ rách này.
"Dì Thục Phương từng nói, chờ đến khi dì ấy tìm được con trai mình về, liền đem cái khoá trường mệnh này trả cho hắn..." Khương Điềm nắm chặt khoá trường mệnh trong tay, thanh âm có hơi có chút run rẩy, hai mắt đỏ bừng khó có thể tin nhìn Tần Tuyền, "Ngươi là Dương Kiệt?"
"Cô gấp cái gì chứ? Không phải mới vừa nhổ tóc của tôi đi làm giám định DNA sao? Sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả, chúng ta để lại một điểm hồi hộp không tốt sao?" Tần Tuyền nhìn Khương Điềm, cười đắc ý nói.
"Anh rất đắc ý?" Ánh mắt Khương Điềm đột nhiên nghiêm túc.
Nụ cười của Tần Tuyền lại cứng một chút, con cảnh sát thối thoạt nhìn rất dễ bắt nạt này đột nhiên thay đổi ánh mắt, làm cho hắn cảm thấy thập phần khó chịu.
"Nói thực ra, thấy các người mất công làm việc rồi lại mất việc, tôi thật sự rất đắc ý." Tần Tuyền khıêυ khí©h nói.
Khương Điềm nhìn hắn, ánh mắt càn rỡ của người đàn ông này quả thực rõ ràng nói cho cô biết, tao gϊếŧ người đó, bọn mày có thể làm gì được tao đây? Một nhọn lửa nhất thời bùng lên trong lòng, cô đi về phía trước một bước, "Anh xem giày của tôi có đẹp mắt không?"
Tần Tuyền sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua giày Khương Điềm.
"Một đôi giày dỏm..." Tần Tuyền sau khi xác nhận đôi giày kia không phải cái hàng hiệu gì, lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ, nhưng mà hắn nói còn chưa kịp nói xong, Khương Điềm đột nhiên nhấc chân hung hăng dẫm lên trên lưng của hắn, Tần Tuyền nhất thời thê lương kêu thảm thiết một tiếng, "A!"
"Chỉ cần là chuyện đã từng làm, thì nhất định sẽ để lại dấu vết. Chớ vội đắc ý, chúng ta rất nhanh chóng sẽ bắt được anh." Giọng điệu của Khương Điềm không nhẹ không nặng nhưng lại kiên định vô cùng.
Thái dương Tần Tuyền tuôn ra gân xanh, hung thần ác sát trừng Khương Điềm: "Con nhỏ chết tiệt kia!!!"
Trước khi hắn phát tác, Khương Điềm đã lui về phía sau vài bước, cách Tần Tuyền một khoảng cách an toàn, Tần Tuyền một cước đá ra, cũng không thể nào với tới Khương Điềm.
"Chân anh quá ngắn!" Khương Điềm hừ một tiếng.
Tần Tuyền tức đến cả người phát run: "Đám cảnh sát chúng mày, dám nhiều lần có ý định thương tổn tao, ta tao định sẽ kiện chúng mày!"
"Tần tiên sinh hiểu lầm rồi, đầu tiên, tôi không phải là cảnh sát." Khương Điềm lắc đầu, "Tiếp theo, vừa rồi gọi là không cẩn thận đạp phải chân của anh, không gọi là ý định thương tổn, anh dùng xẻng đánh người, đó mới gọi là có ý định thương tổn."
Mã Hầu đứng ở một bên nhìn đến bối rối, kéo ống tay áo Lục Diễn, "Lục ca, anh xem giúp em một chút, cái cô gái kia là Khương Điềm sao?"
Lục Diễn nhìn Khương Điềm, trong đôi mắt đầy những điểm sáng lóng lánh, hắn không trả lời Mã Hầu, tiến lên kéo tay Khương Điềm tay, sải bước đi ra.
"Hả?" Mã Hầu càng thêm bối rối.
"Khó trách xã hội bây giờ lại loạn như vậy, đám cảnh sát chúng mày đi tra án còn mang theo bạn gái đến để nói chuyện yêu đương, xã hội không loạn mới là lạ, vừa rồi tao đã cảm thấy kỳ quái, con bé kia nhiều lắm là học sinh cấp 3 đi? Quả nhiên là đồ cầm thú!" Tần Tuyền ngoan độc nói.
"Đừng thả rắm chó a, Khương Điềm là cố vấn đặc biệt phụ trách án kiện điều tra vụ tử vong ly kỳ của Tôn Thục Phương, không có văn hóa thì câm miệng, mở miệng dễ bị lộ chỉ số thông minh lắm." Mã Hầu trợn trắng mắt, chuẩn bị cùng ra ngoài xem tình huống. Cái tên Lục Diễn ma quỷ này thích nhất là nói chuyện quy củ, Khương Điềm vừa rồi lại mạc danh kỳ diệu thao tác một phen, sợ là sẽ ăn mắng, hắn phải đi bảo hộ người mới mới được.
"Vụ tử vong ly kỳ của Tôn Thục Phương?" Không đợi Mã Hầu đi, Tần Tuyền nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, "Muốn xác định tử vong hay không, không phải hẳn là tìm được thi thể trước đã? Chứng cớ gì mấy người cũng không có, liền trực tiếp phán định bà ta đã chết, sau đó hưng sư vấn tội tới đây đòi bắt hung thủ, có phải trình tự không đúng lắm hay không?"
Mã Hầu xoay qua, cau mày bình tĩnh nhìn hắn, lập tức bắt lấy trọng điểm trong lời nói của hắn: "Nghe cái giọng điệu này của anh rất bình tĩnh nhỉ, chắc chắn chúng ta không tìm thấy thi thể sao?"
Nụ cười của Tần Tuyền lại càng âm trầm: "Có sao? Tôi chỉ là mọi chuyện đều nghĩ theo phương diện tốt thôi, người không tìm được thi thể thì liền có khả năng vẫn còn sống, chúng tôi là những người thiện lương, không nhìn nổi người chết, không giống đám cảnh sát các người, chỉ ước gì bà ta đã chết, sau đó sẽ vu oan giá hoạ cho một người vô tội, cái này gọi là gì? Thi đua lập thành tích cuối năm?"
Mã Hầu vào ngành mấy năm, loại người như Tần Tuyền này hắn vẫn là lần đầu gặp được, nhìn cái gương mặt gợi đòn kia, hắn nghĩ tới Tôn Thục Phương đã hóa thân thành ác linh kia, có lẽ là vì chết trên tay chính con trai mình, nên bà ta mới sinh ra oán khí cùng thống khổ lớn như vật đi?
Lần đầu tiên, Mã Hầu bức thiết muốn mau chóng phá án đến như thế, để loại người mất nhân tính này trả một cái giá thảm thống nhất.
Khương Điềm theo Lục Diễn đi ra ngoài phạm vi tầm mắt của Tần Tuyền xong, chân lập tức liền mềm nhũn.
"Lục... Lục Cảnh Quan..." Cô một bên gọi Lục Diễn, một bên ngồi chồm hổm xuống.
"Làm sao?" Lục Diễn buông cô ra, cũng ngồi chồm hổm xuống theo cô.
"Không có chuyện gì, chỉ là chân run quá thôi." Khương Điềm gian nan cười cười, "Mới vừa rồi có phải tôi thật đáng sợ không?"
Lục Diễn sửng sốt một chút, sau đó có chút dở khóc dở cười: "Tuyệt đối không đáng sợ, phải nói là đặc biệt lợi hại."
"Vậy là tốt rồi." Khương Điềm gật gật đầu, sau đó xòe tay, nhìn nằm cái khoá trường mệnh trong lòng bàn tay kia, "Kỳ thật trên đường đến đây, tuy rằng anh không nói rõ, nhưng tôi đại khái đoán được một chút suy nghĩ của anh, nhưng trong lòng vẫn ôm hi vọng may mắn... Vẫn cầu nguyện cái tên hung thủ kia nghìn vạn lần đừng là con trai của dì Thục Phương."
"Khương Điềm..." Lục Diễn muốn an ủi Khương Điềm hai câu, nhưng phương diện này hắn thật sự không có kinh nghiệm, vừa kêu tên cô một tiếng xong, liền không biết mình muốn nói gì tiếp. Nói cho cô biết nhân thế vốn là tàn khốc như vậy sao? Hay bảo cô hiện tại liền bắt đầu tập làm quen là vừa?
"Tôi hiểu." Khương Điềm vừa cười cười, "Không phải tất cả mọi người đều có nhân tính, anh đừng lo lắng, những chuyện này tôi có thể tiếp thu."
Lục Diễn có hơi giật mình.
Khương Điềm nhìn phía bầu trời đêm phương xa, khịt khịt mũi: "Tôi chỉ là lo lắng cho dì Thục Phương, lúc trước dì ấy xuất giá tới Vũ An, chính là bởi vì có người từng gặp con trai của dì ở Vũ An, là dượng lúc đó cũng nguyện ý giúp dì ấy cùng nhau tìm. Có một lần dì ấy uống say rượu ôm tôi khóc một hồi thật lâu, dì ấy nói với tôi, tiểu Kiệt chính là mạng của dì ấy, hiện tại sở dĩ dì ấy còn sống, là vì muốn có một ngày còn có thể gặp lại hắn, nói với hắn tiếng "xin lỗi, mẹ không có bảo vệ tốt cho con"."
Lục Diễn trầm mặc nghe.
"Nếu Tần Tuyền thật sự là tiểu Kiệt, nếu người này thật sự là hung thủ bị, khi dì Thục Phương nhớ lại chuyện này, sẽ còn thống khổ hơn so với trở thành ác linh đi?" Khương Điềm rũ mắt xuống, cắn cắn khóe miệng, "Chỉ mới nghĩ như vậy, tôi liền cảm thấy rất xót xa."
"Bình thường, Người Chấp Pháp đều nhận thẻ đen của người xa lạ, lần này của cô là chuyện ngoài ý muốn." Lục Diễn nhẹ giọng nói.
"Tôi còn tưởng rằng là do dì Thục Phương chủ động tới tìm tối chứ, hoá ra là ngoài ý muốn a?" Khương Điềm dừng một lát, "Nhưng thực ra cũng rất tốt, tuy rằng rất sợ hãi, nhưng cũng có thể làm được ít chuyện cho dì ấy, thật sự tốt vô cùng."
Lục Diễn lẳng lặng nhìn cô, "Cô dũng cảm hơn so với tôi nghĩ rất nhiều."
"Không dũng cảm thì có thể làm sao? Cũng không thể kéo chân sau mọi người nha." Khương Điềm bất đắc dĩ cười cười, Lục Diễn cũng cười theo.
- ----
Ánh mặt trời sáng choang, giằng co cả một đêm, công tác điều tra còn đang tiếp tục.
Khương Điềm sớm đã lái xe đi trấn trên mua bữa sáng, phân phát cho mọi người xong, cô liền bắt đầu đi vòng quanh khu vực nhà Tần Tuyền.
Đi ngang qua một mảnh ao cá, một bác gái đang bận rộn chuẩn bị thức ăn cho cá, nhìn thấy Khương Điềm cũng nhiệt tình chào hỏi: "Cô gái nhỏ, nhà cô cũng mua thức ăn chăn nuôi ở chỗ nhà Tần Tuyền rồi xảy ra vấn đề sao?"
"Hả?" Khương Điềm không hiểu ra sao.
Bác gái cầm một gáo thức ăn cho cá tràn đầy tạt ra xa xa trên ao một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Nhà mọi người cũng nuôi cá à? Chết bao nhiêu? Nhớ lấy hoá đơn chi tiết mang lại đây, nhà Tần Tuyền gia vốn cam kết thua thiệt bao nhiêu bồi gấp hai tiền mà."
"Tốt như vậy?" Khương Điềm nghĩ đến cái sắc mặt lưu manh kia của Tần Tuyền cùng thái độ bênh con tận xương của cha mẹ hắn, nhìn thế nào cũng không thấy giống loại người làm ăn sẽ bồi thường tiền gấp hai cho người khác mà không có điều kiện gì.
"Dù sao, hồi hai tháng trước mới xảy ra chuyện cũng bồi thường như vậy, các người cũng tới quá muộn, lại còn mang theo cảnh sát, phỏng chừng sẽ không được nhiều như vậy đâu." Bác gái lại tát ra ngoài một gáo thức ăn, "Cái nhà đó vốn dĩ tâm địa không tốt, chuyên môn dùng những thứ nội tạng của gà vịt heo chết dịch đi làm thức ăn chăn nuôi ; trước đây vận khí tốt thì không có xảy ra việc gì, nhưng mà ông trời có mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện, tính thêm nhà cô nữa thì tổng cộng hết bốn nhà bị rồi. Có một nhà kia đặc biệt thảm, dùng thức ăn chăn nuôi nhà hắn xong thì chết hơn một vạn cân cá! À, mà nhà cô nuôi cá gì vậy? Nhà thân thích của tôi cũng làm thức ăn chăn nuôi đó, cô xem cái thức ăn chăn nuôi này của tôi là lấy từ bên đó đó, chất lượng tốt lắm."
"À dì ơi, con không phải..." Khương Điềm đang định giải thích, bác gái lại tát một gáo thức ăn chăn nuôi vào trong hồ nước, Khương Điềm trong lúc vô tình liếc qua, liền nhìn thấy thức ăn chăn nuôi lăn vào trong nước, sau đó trên mặt ao lập tức nổi lên một đợt bọt nước.