Hai giờ sau, Mã Hầu liên hệ với cửa hàng cho thuê xe second hand mà Trương Miêu Hương đã giao dịch trước khi rời đi Vũ An, tìm được đoạn theo dõi có hình bà ta điều khiển chiếc xe tải màu bạc rời đi.
Pháp y đi cùng với Mã Hầu đã kiểm tra được vết máu bên trong chiếc xe tải màu bạc này, cũng tiến hành thu thập mẫu, chuẩn bị cầm đi đối chứng với mẫu máu tìm được trong hậu viện nhà Lý Vũ.
Đại khái đã xác nhận được thời gian Tôn Thục Phương có khả năng gặp nạn, Lục Diễn lại nhanh chóng xem tiếp những camera theo dõi gần Phố Lão, xác định được Tôn Thục Phương vào lúc bảy giờ mười ba phút tối ngày chín tháng mười hai, từ nhà đi về phương hướng Phố Lão, sau đó cũng không xuất hiện lại.
Mã Hầu cả một buổi sáng này bận rộn đến mức tung tăng nhảy nhót, từ chỗ cửa hàng bán xe về, vài ngụm ăn hết một ly mì tôm, mở máy nói trở lại bình thường: "Lục ca, ngày hôm qua cái vết máu mình thu thập được ở hậu viện Lý Vũ gia xác định là của Tôn Thục Phương không sai. May mắn là mấy năm trước Tôn Thục Phương vì tìm con trai bị thất lạc của mình, đã đến đồn công an để cung cấp dữ liệu DNA. Không thì chúng ta có tìm được máu cũng không biết là của ai."
Lục Diễn ôm cánh tay, nghiêng đầu dựa vào trên khung cửa, không mấy phản ứng với lời nói của Mã Hầu, mặt mày đăm chiêu nhìn người trong phòng: "Mã Hầu, Khương Điềm nhìn chằm chằm di động như vậy đã vài tiếng đồng hồ rồi, sẽ không mệt sao?"
Mã Hầu bĩu môi, lại vỗ vỗ bả vai Lục Diễn cảm khái nói: "Lục ca, người tuổi trẻ bây giờ đều như vậy, đám xương già chúng ta không cách nào so sánh được."
Lục Diễn lạnh mắt nhìn thoáng qua Mã Hầu, "Chuỗi con số kia còn chưa có manh mối sao?"
"Chỉ là một chuỗi số không đầu không đuôi, không thêm được manh mối nào khác, làm sao có chuyện giải được nhanh như vậy chứ a?" Mã Hầu lắc đầu.
"Tìm được rồi!!!" Hắn vừa dứt lời, Khương Điềm kinh hô một tiếng ngẩng đầu lên.
Lục Diễn sải bước đi qua, hắn cho rằng Khương Điềm tìm được hình ảnh bọt nước, khả chờ hắn lấy di động qua, thấy lại là giao diện trang web của xổ số kiến thiết.
"Đây là?" Lục Diễn không hiểu hỏi.
Mã Hầu chen người từ phía Lục Diễn vào: "Lục ca, anh không phải chứ, xổ số kiến thiết mà anh cũng không biết? Trước trận này, thành phố chúng ta còn đặc biệt mở một giải trúng thưởng Nghìn vạn đó thôi!"
"Đúng rồi, chính là cái giải thưởng lớn Nghìn vạn đó!" Khương Điềm muốn đứng lên, Lục Diễn thuận tay liền ấn cô trở về.
"Ngồi nói."
Khương Điềm không rối rắm đứng hay ngồi, trực tiếp phóng lớn website trên di động, sau đó Lục Diễn liền nhìn thấy một chuỗi con số quen mắt trên thông cáo trúng thưởng của trang web.
"Chuỗi số trong tàn niệm tử vong thứ hai, chính là dãy số trúng thưởng giải thưởng lớn Nghìn vạn này!" Khương Điềm chậm rãi nói từng chữ.
"Đây tôi nhìn xem!" Mã Hầu đoạt lấy di động, so sánh lại với chuỗi số tối qua mình đã ghi nhớ kỹ, mặt dù trình tự có hơi rối loạn nhưng mỗi con số đều đúng y chang nhau, vẻ mặt Mã Hầu khϊếp sợ, "Tiểu Điềm, sao cô có thể nghĩ đến đây là xổ số chứ?"
"Vừa nãy tôi tìm hình ảnh hoài hoa cả mắt, liền thuận tay tìm thử dãy số này một chút..." Khương Điềm nhỏ giọng trả lời.
"Thật trâu bò mà!" Mã Hầu giơ ngón cái lên với Khương Điềm.
Lục Diễn không nói chuyện, lấy điện thoại di động của mình ra, cũng đi tìm tin tức liên quan đến kết quả xổ số Nghìn vạn của thành phố Thanh Dương, tin tức biểu hiện người trúng thưởng đã lãnh giải vào giữa tháng mười hai rồi, trên mạng còn có hình ảnh người trúng thưởng mang theo mặt nạ bài mạt chược đi lĩnh thưởng.
Đó là một cái một người đàn ông cao khoảng một mét bảy mươi lăm, từ đặc thù quần áo mà xem thì không vượt qua 30 tuổi. Sau khi hai vụ án mạng của Phù Vũ Học cùng Lý Vũ xảy ra, cảnh sát cũng đã điều tra một vòng những người thân thiết hay thân nhân bên cạnh họ, trong số đó đều không có nam hay nữ nào phù hợp với đặc điểm của người đàn ông đi nhận giải này.
Thêm Lý Vũ, Phù Vũ Học, Trương Miêu Hương gần nhất hai tháng này cũng không hề có khoảng thu chi nào thật lớn, cho nên có thể cái khoảng tiền lớn nghìn vạn này mặc kệ nhìn thế nào, cũng không thấy liên quan gì đến bọn hắn.
"Mã Hầu, cho người điều tra một chút thân phận người trúng thưởng." Lục Diễn trầm ngâm một lát nói.
Không lâu sau Mã Hầu liền tra được thông tin cơ bản của người trúng thưởng, đối phương thậm chí còn không phải là người của trấn Vũ An, cũng chưa bao giờ xuất hiện bên cạnh bốn người Tôn Thục Phương.
Tàn niệm tử vong thứ hai bị kẹt tại đây.
Mà những manh mối liên quan đến bọt nước trong tàn niệm thứ ba cũng chưa có.
May mà lúc này, dấu máu điều tra được trên chiếc xe vận tải màu bạc kia, không hề ngoài ý muốn chính là của Tôn Thục Phương.
Chiều hôm đó, Trương Miêu Hương bị áp giải về trấn Vũ.
Cũng cùng một phòng thẩm vấn, thời gian cũng giống nhau, chẳng qua đối tượng bị thẩm vấn từ con gái đổi thành bà mẹ thôi.
"Cảnh quan, mấy người có phiền hay không? Chuyện Tôn Thục Phương không dính dáng tới tôi một mao tiền nào cả, còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa chứ?" Trương Miêu Hương không nhịn được nói, "Thời điểm bà ta mất tích, tôi đây sinh bệnh, buổi tối hôm đó tôi còn đi vệ sinh trong trạm xá ở trấn trên suốt cả đêm, không tin mấy người đi hỏi đi."
"Buổi tối ngày mười lăm tháng mười hai xác thật là bà có đang truyền nước biển, nhưng hôm nay tôi muốn trò chuyện với bà về chuyện xảy ra từ chạng vạng ngày chín tháng mười hai cho đến sáng sớm ngày mười tháng mười hai." Lục Diễn ngồi đối diện Trương Miêu Hương, giọng điệu bình thường, không chút để ý nói.
Trương Miêu Hương vừa nghe đến ngày, cả người hoàn toàn khắc chế không được lộ ra run lên bần bật một chút.
Cái đám cảnh sát thối này làm sao biết được thời gian chính xác như vậy? Bọn họ tra được cái gì?
Không có khả năng tra được gì cả, tất cả những người biết ngày đó từng xảy chuyện cái gì đều đã chết hết, hiện tại ngoại trừ bà ta, không ai biết chân tướng, bọn họ tra ở chỗ nào được?
"Thời gian qua lâu như vậy rồi, không có chuyện gì đặc biệt làm sao tôi nhớ rõ được chứ?" Trong lòng Trương Miêu Hương tuy tự trấn an mình rằng bọn Lục Diễn cái gì cũng không tra được, nhưng khi nói chuyện vẫn theo bản năng tránh đi ánh mắt phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy kia của Lục Diễn.
"Bà không nhớ cũng không sao, camera theo dõi ghi lại rồi, sẽ giúp bà nhớ rõ hơn." Lời của Lục Diễn vừa rơi xuống, Mã Hầu liền rất phối hợp phát đoạn hình ảnh trong camera theo dõi thời điểm sáng sớm ngày mười, nơi chiếc xe tải màu bạc xuất hiện ở góc đường.
Đồng tử Trương Miêu Hương căng thẳng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, Phù Vũ Học không phải nói, cái camera theo dõi kia đã bị hư rồi sao? Cái đồ không đáng tin này thật sự đáng chết! . Xin ủng hộ chúng tôi tại -- TRÙMTRUY ỆN.C O M --
"Đừng có gấp." Mã Hầu hiện tại xem như đã nhìn rõ được Trương Miêu Hương, nữ nhân này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu không từng chút một đào ra khe hở, bà ta sẽ cắn chết không nhận, "Chỗ chúng tôi còn có một đoạn camera theo dõi chiều ngày tám, bà nửa đêm lén lút lái xe ra từ cửa hàng cho thuê xe second-hand, cùng với báo cáo xác định vết máu của Tôn Thục Phương thu thập được trên chiếc xe nọ."
"Đúng vậy, đích xác là tôi có lén lút đi thuê chiếc xe này, đó là bởi vì Lý Vũ nói muốn nhập hàng, bảo tôi giúp đỡ một chút, ngày mười hôm đó chúng tôi vốn muốn đi nhập hàng, còn chưa xuất phát hắn đột nhiên bảo có chuyện nói không đi nữa, chúng tôi làm ăn đường hoàng, cũng đâu có trốn tránh máy ghi hình, quay được cũng bình thường." Trương Miêu Hương nhanh chóng trấn định lại, "Về phần máu, hôm tôi mượn xe trở về, Thục Phương ở trên xe bị đứt tay, máu chắc là rơi vào xe lúc đó rồi!"
"Bà con mẹ nó đích thật là nhân tài a!" Mã Hầu lại lần nữa bị Trương Miêu Hương chọc cho tức đến phát cười.
"Tôi nói đều là sự thật, miệng cậu ăn nói đàng hoàng một chút đi!" Trương Miêu Hương ngoan cố nói, "Các người giỏi tra ra như vậy, cứ việc đi thăm dò đi, xem xem có camera theo dõi nào chụp được ảnh ba chúng tôi rời khỏi Vũ An không."
Mã Hầu nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn Trương Miêu Hương đều muốn phun ra lửa.
Vũ An chỉ có mấy cái camera theo dõi trên đoạn phố đông du khách là còn hoạt động tốt, còn mấy chỗ vắng khác, coi như có camera theo dõi đi nữa, cũng đã hoang phế từ lâu. Trương Miêu Hương biết điểm ấy, cho nên mới không sợ hãi như vậy.
Mã Hầu tức giận muốn sắp chết, nhưng Lục Diễn vẫn khí thần định nhàn như vậy, không nói lời nào, lấy điện thoại di động ra, không nhanh không chậm nhắn tin cho người nào đó.
Trương Miêu Hương thấy vậy càng lại không nhịn được, "Cảnh quan, các người còn có gì muốn hỏi thì nhanh chóng hỏi đi, tôi còn phải đi giám định tâm thần, trễ nữa người ta hết giờ làm."
"Không nóng nảy." Lục Diễn giương mắt nhìn Trương Miêu Hương cười cười, "Chờ số liệu trong camera hành trình của xe tải được khôi phục lại, chúng ta lại trò chuyện tiếp."
"Camera hành trình?" Biểu hiện kiêu ngạo của Trương Miêu Hương lập tức hiện lên một khắc không kiên nhẫn, "Thứ đó còn có thể khôi phục số liệu?"
"Có chút khó, nhưng mà bà cứ yên tâm, đồng nghiệp của tôi kinh nghiệm phong phú, với hắn mà nói vấn đề không lớn."
Trương Miêu Hương nhìn Lục Diễn, muốn nhìn xem nét mặt của hắn xem hắn nói thực hay giả, nhưng bà càng xem nội tâm ngược lại càng sợ hãi.
Lại một lát sau, Trương Miêu Hương đã bắt đầu đứng ngồi không yên, Lục Diễn rốt cuộc lại mở miệng, "Mã Hầu, nếu cậu mua xổ số trúng một nghìn vạn, cậu tính xài như thế nào?"
Mã Hầu nhanh chóng nhìn thoáng qua Trương Miêu Hương, thấy Trương Miêu Hương khi nghe được câu xổ số cùng một nghìn vạn, ánh mắt đều sáng lên một cái, nhưng sau đó nhanh chóng mờ xuống, "Xài như thế nào thì còn chưa biết, nhưng tôi nhất định phải giấu đi, ai cũng không nói, miễn cho có người có ý đồ đen tối, lỡ xui xẻo gặp phải đám liều mạng đòi tiền, lại uổng phí mạng nhỏ của mình."
"Đây chính là một nghìn vạn, tất nhiên phải cẩn thận cẩn thận một chút." Lục Diễn nói xong đột nhiên giương mắt nhìn về phía Trương Miêu Hương, "Bà nói đúng không?"
Trương Miêu Hương nao nao, giống như nghĩ đến cái chuyện đáng giận gì đó, âm dương quái khí nói: "Cẩn thận đi nữa cũng có thứ tiện nhân phòng mấy cũng phòng không nổi!"
Lục Diễn nghe xong cười cười, di động đặt trên bàn chấn động một chút, ánh mắt cả ba người trong phòng thẩm vấn đồng thời tụ qua, Lục Diễn không nhanh không chậm cầm lấy nhìn thoáng qua, "Ô, đoạn ghi âm trong camera hành trình mới ra lò đây, lại đây, chúng ta cùng nghe."
Nói xong, hắn trực tiếp mở đoạn âm kia ra.
Sau mấy tạp âm xẹt xẹt không rõ chữ, trong máy vang lên thanh âm của một nam nhân: "Em Miêu Hương, chúng ta cũng đâu phải cố ý gϊếŧ chết bà ta, hay là đi tự thú đi?"
"Tốt, ông đi mà tự thú, dù sao người chết trong nhà ông, ông dám báo công an, tôi cùng Phù Vũ Học liền ai hỏi cũng bảo không biết, toàn bộ đổ lên đầu ông." Nghe được cái thanh âm này, Lục Diễn cùng Mã Hầu đồng loạt nhìn về phía Trương Miêu Hương sắc mặt trắng bệch.
"Miêu Hương nói đúng, Lý Vũ, ông đừng kinh sợ vậy có được không, chuyện này chúng tôi không để ý mệt thì thôi, đây chính là một nghìn vạn, là bà ta bất nghĩa trước, cũng đừng trách chúng ta bất nhân." Đây tất nhiên là thanh âm của Phù Vũ Học.
"Em Miêu Hương, em cũng không thể nói như vậy, là hai người ra tay với bà ta, tôi có làm cái quái gì đâu!" Lý Vũ nóng nảy.
Trương Miêu Hương không kiên nhẫn cắt ngang, "Lý Vũ, vợ ông là đồ kém trí, nếu ông ngồi tù, bà ta sẽ không ai chăm sóc, ông nghĩ cho rõ ràng!"
Thanh âm của Lý Vũ lập tức im lặng.
"Ông yên tâm, chuyện đêm nay chỉ có ba chúng ta biết, lát nữa tìm một chỗ kín đáo vùi thi thể xuống, sau đó liền nói bà ta đi về nhà mẹ đẻ, bà ta ở Vũ An cũng không có ai thân thích, không có ai nghi ngờ đâu!" Trương Miêu Hương vừa tát cho Lý Vũ một bàn tay lại vội vàng cho viên đường trấn an.
Lý Vũ không nói chuyện, trong đoạn ghi âm truyền đến tiếng khóc nức nở trầm thấp, sau đó chính là tiếng Phù Vũ Học lải nhải mắng.
"Bà còn muốn bịa thêm chuyện gì nữa?" Mã Hầu hung hăng vỗ bàn.
Khí thế tinh thần vừa rồi của Trương Miêu Hương đâu không thấy, người đổ sụp tê liệt ngồi trên ghế, bằng chứng trước mặt, bà cũng không còn tiếp tục nói xạo nữa, hai năm rõ mười khai báo tiền căn hậu quả của vụ án.