Tống Anh nói chuyện suốt một canh giờ đến mức miệng lưỡi khô khốc mới gần như kể hết chuyện ở kinh thành.
"Nếu như không phải lão thái thái đột nhiên lâm bệnh, sợ xui xẻo, muốn tích đức thì đã không thả con về, nương, ca ca, Tống Anh của trước kia đã chết rồi, bởi vì Hầu phủ mà chết..." Tống Anh thở dài.
Mặc dù nguyên chủ là bị bọn trẻ con trong thôn hại chết, nhưng nếu như không phải vì Hầu phủ, sức khỏe của nguyên chủ sẽ không kém đến mức như vậy, cũng không đến mức té ngã, mới chịu một chút đả kích đã mất mạng.
Tất nhiên, nàng cũng nhớ rõ những người trong thôn đã ức hϊếp nguyên chủ.
Tống Tuân nắm chặt tay, dường như đang kiềm chế cơn tức giận.
“Những đứa trẻ bắt nạt con hôm nay, mỗi đứa đều cầm trong tay một cái bánh ngọt, con nghĩ... có thể là có người bảo bọn chúng làm như vậy, điều này cần phải điều tra rõ ràng, nhưng mà… sau khi tra hỏi xong cũng không nên vội vàng tính sổ, đối phương chắc chắn sẽ không thừa nhận.” Tống Anh lại nói.
Tống Tuân nghe xong thì không nói gì nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
“Đứa con đáng thương của ta!” Nguyễn thị vừa ôm Tống Anh vừa khóc.
Tống Anh thở dài: "Nương, bây giờ con không còn buồn nữa đâu. Chỉ là dung nhan bị hủy hoại, quá tuổi được gả đi thôi mà, chờ sau khi ca ca thành thân, con sẽ ra ngoài sống một mình, bây giờ là triều đại Đại Định, suy nghĩ cởi mở, con có thể lập nữ hộ*, con cũng không sợ người khác nói này nói nọ, với khuôn mặt như thế này, con lại càng không sợ người khác chú ý tới mình, thật sự không sao cả."
Nguyễn thị càng khóc càng lớn.
*nữ hộ: hộ gia đình có nữ nhân làm chủ
"Nương sẽ không cho con đi, ca ca con cũng vậy!" Một lúc sau, Nguyễn thị lau nước mắt.
Tống Anh mỉm cười, một khi Tống Huân kết hôn thì nhất định phải sống một mình.
Ở cùng ca ca tẩu tẩu ba năm năm có lẽ không có vấn đề gì, nhưng thời gian dài thì sao? Cả đời dài đằng đẵng như vậy, ai mà chịu nổi?
Chỉ có thể từ từ nói rõ với Nguyễn thị.
Mà Hầu phủ xa như vậy, muốn báo thù cũng không có khả năng.
Phải tiếp tục sống và sắp xếp cuộc sống tương lai của mình thật tốt!
"Chờ cha con trở về, chúng ta sẽ bàn bạc, nếu không được thì chúng ta rời đi, chúng ta sẽ rời đi thật xa, xa đến mức Hầu phủ không tìm được." Nguyễn thị tức giận nói.
Tống Anh lắc đầu, không có khả năng là không tìm thấy, nếu như muốn rời đi, chắc chắn phải tìm Lý Chính làm chỉ dẫn, bất kể định cư ở đâu cũng đều phải trình báo với quan phủ thì mới có thể coi là lương dân đứng đắn.
Hầu phủ quyền cao chức trọng, muốn tìm lương dân còn không dễ dàng sao?
“Nương, bọn họ sẽ không tới tìm con đâu, đối với bọn họ mà nói, con đã không còn giá trị nữa rồi.” Tống Anh cười một tiếng, tâm trạng thoải mái khiến trong lòng Nguyễn thị vừa tức giận vừa thở phào nhẹ nhõm.
Tức giận là do Hầu phủ vô liêm sỉ, nhưng cũng hy vọng sau này người của Hầu phủ sẽ không tới tìm nàng.
Nha đầu kia tới Hầu phủ hơn một năm, lúc trở về người không ra người, ngợm không ra ngợm, nếu quay lại lần nữa, vậy không phải sẽ bỏ mạng ở nơi đó sao?!
"Cho dù bọn họ có tìm tới đây, bọn ta cũng tuyệt đối không cho phép con nhận lại họ! Nếu sớm biết bọn họ là loại người súc sinh lòng lang dạ thú như thế, lúc đó ta thà liều chết cũng không cho con trở về! Nương tưởng rằng... nương tưởng rằng con thật sự có thể được hưởng phúc..." Nguyễn thị cực kỳ hối hận.
Gần hai năm trước, khi nữ nhi được đón đi, tuy rằng bà ấy không nỡ, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Bà ấy tin rằng, sau tất cả những khó khăn vất vả mà nữ nhi của bà ấy đã phải chịu đựng, sau này nữ nhi có thể tìm được một lang quân như ý!
Thậm chí bà ấy còn kéo tay nữ nhi, nhắc nhở nữ nhi phải nghe lời Hầu phủ phu nhân.
Khi nhắc đến thôn Hạnh Hoa, không được gọi bà ấy là mẫu thân, phải phân rõ giới hạn, không thể làm phật lòng Hầu phủ phu nhân…
Nhưng kết quả thì sao?!
Nguyễn thị càng nghĩ càng đau lòng, Tống Anh thở dài: "Nương, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta sau này sẽ sống tốt thôi, hiện tại con hoàn toàn không liên quan gì đến thân phận kia, về sau sẽ có thể an tâm sống qua ngày, đúng không?”