Chương 50: Chỗ dựa

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Anh mơ hồ cảm thấy, hẳn là có cách để khiến ánh sáng màu vàng mạnh hơn mới đúng.

Nhưng đang nghĩ tới đây, cách đó không xa có người gọi nàng một tiếng.

Tống Anh ngẩng đầu lên thì thấy Nguyễn thị tới tìm, hẳn là tìm nàng về nhà ăn cơm.

“Nương ta đã nhìn thấy ngươi, vì vậy tốt nhất ngươi nên thành thật một chút, giả vờ là đứa bé không ai muốn. Nếu ngươi biến thành nhân sâm tinh rồi chạy trốn, tất cả thôn dân đều sẽ biết trên núi có cây nhân sâm ngàn năm là ngươi, đến lúc đó có đốt trụi núi cũng sẽ tìm ra ngươi!” Tống Anh uy hϊếp.

Hai mắt tiểu nhân sâm rưng rưng nhìn nàng: “Ngươi là đồ xấu xa, ta không cử động được!”

Tống Anh nhìn nó, sau đó cố gắng thả lỏng suy nghĩ, để tiểu nhân sâm cử động bình thường.

Nàng cảm thấy như đầu mình có thể chỉ huy ánh sáng màu vàng, sau khi nghĩ như vậy, quả nhiên cơ thể của cây nhân sâm cử động được.

Tống Anh nghĩ nghĩ, lại bình tâm cảm nhận một chút, ngay sau đó, vậy mà có thể cảm nhận được trong cơ thể của cây nhân sâm còn lưu lại chút ánh sáng màu vàng, gần như tương đương với tọa độ.

Thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không sợ cây nhân sâm chạy trốn, chỉ sợ nó không nói thật rồi dẫn một đám yêu quái tới.

Trước mắt có thể xác định được vị trí của cây nhân sâm, nàng yên tâm hơn nhiều.

“Ồ? Đây là hài tử nhà ai vậy? Trong thôn chúng ta sao? Sao ta chưa từng nhìn thấy nó?” Nguyễn thị tới gần, nhìn thấy nhân sâm tinh thì cực kỳ yêu thích, vội vàng đưa tay lên nhéo mặt cây nhân sâm một cái, “Chao ôi, lớn lên thật trắng trẻo! Khuôn mặt nhỏ tròn vo, đáng yêu quá! Ta nói này bé con, đã trễ thế này rồi, sao ngươi còn chưa về nhà?”

Tiểu nhân sâm quay đầu nhìn Nguyễn thị, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Con người này trông dịu dàng hơn nhiều.

“Nương, nó là đứa bé không ai muốn, lúc nãy đã nói với ta rằng cha mẹ đều đã chết, thúc thúc không cần nó nên vứt nó trong núi, đúng lúc bị ta bắt gặp.” Tống Anh mở miệng bịa chuyện.

Nguyễn thị vừa nghe xong, sắc mặt thay đổi: “Tổn thọ quá! Sao lại có thúc thúc ruột ác độc như vậy chứ! Chao ôi tâm can của ta, ngươi còn nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ... Nhìn khuôn mặt nhỏ này đi, vô cùng đáng thương, cũng không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực rồi...”

Tống Anh nheo mắt.

Thật sự không biết làm sao mà nương nàng lại nhìn ra gương mặt này vô cùng đáng thương.

Rõ ràng lớn lên trắng trẻo mập mạp trông cực kỳ ngon miệng...

“Huhu! Đại nương! Ta thật đáng thương, còn có người xấu muốn ăn ta!” Tiểu nhân sâm ra sức diễn kịch, lập tức nhào tới.

Khóe miệng Tống Anh giật giật.

“Là dã thú trên núi sao?! Đừng sợ đừng sợ, có đại nương ở đây, ta sẽ đuổi hết dã thú đi!” Nguyễn thị nổi lòng thương cảm: “Trời lạnh như vậy sao chỉ mặc một cái yếm nhỏ? Ai, nha đầu, cũng đã trễ thế này rồi, nó cũng không có chỗ ngủ, hay là hôm nay đưa về nhà đi, ta và cha ngươi thương lượng xem nên xử trí thế nào...”

“Vâng vâng vâng, đưa về nhà nuôi. Đứa bé như vậy cũng khá dễ nuôi, nghe lời thì cho chút nước uống, không nghe lời thì cho thỏ ăn hoặc đem bán cũng được.” Tống Anh cười nói.

“Nói bậy bạ cái gì đấy! Dọa sợ đứa bé thì làm sao bây giờ!” Nguyễn thị gõ đầu nàng một cái, “Được rồi, mau về nhà ăn cơm thôi.”

“Bé con, ngươi tên là gì? Đại nương bế ngươi được không?” Nguyễn thị nhỏ nhẹ hỏi.

“Ta... Ta không có tên...” Tiểu nhân sâm sụt sịt.

“Ôi, đáng thương như vậy...” Nguyễn thị dụi mắt, “Không khóc không khóc. Nhi tử của đại nương từng đọc sách, để hắn tìm cho ngươi một cái tên được không?”

“Được!” Tiểu nhân sâm ôm chặt Nguyễn thị không buông tay.

Nó xem như đã nhìn ra đồ xấu xa kia rất sợ phụ nhân này, cho nên nó nhất định phải tìm đại nương làm chỗ dựa!