Tống Anh cảm thấy mình vẫn có thể tiếp nhận thiết lập tu tiên.
Lên tiên đài cầu trường sinh, tay cầm pháp khí lên trời xuống đất, tiêu dao tự tại...
Nhưng tiểu nhân sâm lại ghét bỏ nhìn nàng: “Lúc ngươi còn sống đừng nghĩ đến việc nhìn thấy thần tiên. Gia gia của ta nói thần tiên hạ phàm có hai loại, một loại là trực tiếp hiện thân, nhưng bọn họ sẽ không để loài người nhìn thấy, còn có một con đường khác chính là hạ phàm độ kiếp!”
“Đương nhiên loài người các ngươi cũng có người thành tiên, nhưng người đó phải tích cóp công đức mấy đời, thậm chí phải trải qua mấy trăm lần luân hồi mới có thể được thần tiên tiếp dẫn đưa đi. Người bình thường cho dù có tu đạo, nhưng nếu chỉ tu luyện trong một kiếp chắc chắn không đủ.”
Khuôn mặt nhỏ của cây nhân sâm hếch lên: “Tuy nhiên, ta nghe gia gia của ta nói cũng có lối tắt để thành tiên, nhưng mặc dù là lối tắt thì cũng phải sau khi chết mới có thể thành tiên, lúc còn sống... thì không thể nào!”
Tống Anh sờ mũi.
Khó như vậy sao?
Nhưng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lỡ như thế giới này đột nhiên xuất hiện một vị thần tiên chỉ cần phất tay là thế giới hủy diệt thì nàng còn chơi thế nào nữa?
“Công đức thì thế nào? Lỡ như mấy đời trước ta đã tích cóp rất nhiều công đức thì sao?” Tống Anh nghĩ nghĩ, lại hỏi.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ của cây nhân sâm cười đến mức suýt biến về nguyên hình: “Công đức của ngươi cực kỳ ít! Chẳng nhìn thấy được gì cả! Không có mùi thối chứng tỏ trước đây không phải người đại ác, nhưng cũng không phải người đại thiện! Hơn nữa nếu ngươi là người công đức viên mãn thì ngươi sẽ rất thảm!”
“Vì sao?” Tống Anh rất thích nghe những chuyện này.
“Bởi vì người công đức viên mãn rất thơm!” Nhân sâm tinh đáp.
Rất thơm... chính là ăn rất ngon, giống như Đường Tăng sao?
Tống Anh lặng lẽ ghi nhớ.
“Ngươi vẫn chưa nói trong núi có nhiều yêu tinh hay không.” Tống Anh không quên chuyện này.
Chủ yếu là lo lắng lỡ như cứ ba ngày hai bữa lại có yêu quái chạy xuống núi, chẳng phải ruộng của nàng sẽ gặp nguy hiểm sao? Đương nhiên, người có bảo bối như nàng lại càng nguy hiểm hơn.
“Ngươi cho rằng linh vật là cải trắng sao?” Khuôn mặt nhỏ của nhân sâm tinh ngoảnh đi chỗ khác: “Thực vật thành tinh cực kỳ ít ỏi, phải sống rất lâu và gặp được cơ duyên, hoặc có thể chất trời sinh như nhân sâm, linh chi, thiên sơn tuyết liên… thì sẽ dễ thành tinh hơn một chút, bởi vì chúng tương đối dễ sinh ra linh đài, còn... mấy loại cỏ dại rau dại đều rất ngốc nghếch, trong ngàn vạn cây cũng không có lấy một cây sinh ra linh đài...”
“Động vật thì sao?” Tống Anh hỏi tiếp.
Nhân sâm tinh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái: “Động vật muốn sinh ra linh trí dễ hơn rất nhiều...”
“Tỷ như... Lúc ta vừa mới biết hóa hình có gặp một con bò vàng. Con bò vàng đó có linh trí, nhưng cực kỳ khó hóa hình, nó còn chưa học được cách hóa hình thì đã chết rồi... Thật ra, nếu sau khi sinh ra linh trí, nó ăn nhiều thứ đại bổ một chút hoặc hấp thụ nhiều năng lượng của ánh trăng thì chắc chắn sẽ không chết già như vậy... Huhu! Thật đáng thương!”
Tống Anh nghe xong cũng đã hiểu đại khái.
Trong mắt nhân sâm tinh, sau khi hóa hình mới xem như hoàn toàn thành tinh.
Sinh ra linh trí... không có tác dụng gì lớn, trừ phi sau đó biết cách yêu quái tu luyện, cũng chính là hấp thụ năng lượng của ánh trăng...
Năng lượng của ánh trăng sao?
Tống Anh ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời đã tối, mơ hồ thấy mặt trăng đang lên. Trông không có gì đặc biệt mà?
“Ngươi... có biết ánh sáng màu vàng khống chế ngươi là cái gì không?” Tống Anh nghĩ đến chuyện quan trọng nhất.
“Đó là đồ của ngươi, làm sao ta biết được!” Nhân sâm cực kỳ vô tội.
Tống Anh ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.
Có lẽ thứ này thật sự dùng để kiềm chế yêu tinh cũng không chừng.
Chỉ là...
Lúc nãy nàng rõ ràng cảm giác được ánh sáng màu vàng biến mất ngay khi chạm vào nhân sâm tinh, sau đó nàng chỉ cảm thấy như đã tiêu hao hết sức lực...
Đối phó với một cây nhân sâm tinh đã như vậy, nếu có thêm hai cây nữa, vậy chẳng phải đành bó tay sao?