Chương 48: Bảo vật gia truyền

Cây nhân sâm thay đổi sắc mặt, run bần bật, rất sợ Tống Anh thật sự ăn nó.

Tống Anh nghĩ nghĩ, nói: “Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi phải nghiêm túc trả lời. Nếu dám lừa ta, ta lập tức mang ngươi về nhà hầm. Nếu ngươi thành thật nghe lời, ta có rất nhiều linh thủy cho ngươi uống. Thấy ngươi... rất có giá trị, ta không những nuôi ngươi mà còn có thể để ngươi làm bảo vật gia truyền của nhà ta.”

Làm bảo vật gia truyền cũng không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì!

Nhân sâm tinh phẫn hận trừng mắt, nhưng nó phát hiện ra cũng không có tác dụng gì, dù sao...

Con người này quá lợi hại, bây giờ nó vẫn không động đậy được!

“Hừ!” Nhân sâm tinh hừ một tiếng, Tống Anh lại cảm thấy có một hương thơm thoang thoảng phả vào mặt.

Quả nhiên là thứ đã thành tinh, toàn thân... đều mang đến cảm giác thơm ngon. Nàng thật sự sợ bản thân mình không nhịn được mà xuống miệng với cây nhân sâm ở hình dạng đứa trẻ này.

“Thành thành thật thật, nếu không ta nhổ sạch tóc của ngươi!” Tống Anh chọc chọc cái trán của nhân sâm tinh.

Cây nhân sâm vừa nghe vậy lập tức che đầu mình lại: “Không thể nhổ không thể nhổ! Ta nói là được!”

Nhân sâm chúng nó chỉ là cỏ cây bình thường, cho nên cực kỳ khó hóa thành hình người. Ở trong núi không bị loài người giẫm đạp, không bị dã thú đào đi, cắm rễ 500 năm, đến khi hấp thụ đủ năng lượng từ ánh trăng mới có thể sinh ra linh trí!

Linh trí của nó cũng lớn lên rất chậm. Sau khi sinh ra linh trí, cứ sống thêm một trăm năm mới tương đương với việc lớn thêm một tuổi của loài người. Tới bây giờ đã ngàn năm, tránh thoát một kiếp nạn, lúc này mới có thể hóa thành hình người!

Tóc của nó phát triển chậm nhất, sống lâu như vậy mà chỉ mới mọc được một nắm!

“Ngươi bị linh thủy của ta hấp dẫn tới sao? Linh thủy có tác dụng gì với ngươi?” Tống Anh hỏi.

“Linh thủy? Ta chỉ biết rằng trong miếng đất này có rất nhiều khí tức đặc biệt, chỉ cần ta hấp thụ nhiều hơn sẽ giúp tóc ta nhanh dài ra.” Nhân sâm tinh vô cùng đáng thương sờ đầu mình.

Khí tức? Tống Anh cũng không cảm thấy bất ngờ, hồ nước trong không gian của nàng quả thực không bình thường. Nàng hỏi tiếp: “Ngươi đã thành tinh bao nhiêu năm rồi? Có bản lĩnh gì? Trên núi có nhiều yêu tinh giống ngươi không?”

“Thành tinh mà ngươi nói... là sinh ra linh trí hay là... hóa thành hình người? Ta là nhân sâm linh vật, cũng chính là yêu tinh mà các ngươi nói. Phải 500 năm mới sinh ra linh trí, 1000 năm mới hóa thành hình người. Nhân sâm tinh... đa phần đều trông thế này. Bản lĩnh của ta...” Nhân sâm do do dự dự, “Ăn ngon... có tính không... Chính là giống như loài người các ngươi nói đó... Bổ ngũ tạng, an tinh thần, định hồn phách, ngăn hồi hộp, trừ tà khí, sáng mắt, vui vẻ ích trí, giúp người bệnh nặng hồi phục và kéo dài tuổi thọ...”

Nói xong chữ cuối cùng, nhân sâm tinh òa khóc: “Loài người các ngươi xấu xa nhất, rất nhiều cây non trong núi chỉ mới mọc mấy năm cũng không buông tha... Huhu, các ngươi còn dùng chỉ đỏ trói bọn ta lại, sau khi bị trói bằng chỉ đỏ, bọn ta đều không chạy được...”

Tống Anh nghe vậy, lập tức cau mày: “Cái đó không phải...”

“Bởi vì quá nhiều người nói rằng nhân sâm sợ chỉ đỏ cho nên vô hình trung khiến chỉ đỏ có năng lượng đặc biệt, cho dù là nhân sâm đã tu luyện thành tinh cũng không thể thoát khỏi sợi chỉ đỏ trói chặt...”

“...” Tống Anh nheo mắt, không ngờ còn có chuyện như vậy. Thấy nó khóc đến thương tâm, ngữ khí của Tống Anh dịu xuống, “Còn có năng lực gì khác không?”

“Ta, ta chạy trốn rất nhanh...” Nhân sâm suy nghĩ trong chốc lát, ủ rũ nói, “Ta chỉ là cây cỏ bình thường, không phải động vật, đương nhiên không có năng lực đặc biệt rồi! Nếu ta có thể lên trời xuống đất, dời núi lấp biển thì ta đã không phải linh vật mà là tiên nhân!”

“Trên đời này... có thần tiên sao?” Trong lòng Tống Anh giật thót.

Chẳng lẽ nàng cầm nhầm kịch bản? Từ nay về sau phải bỏ ruộng theo tiên nhân? Tìm kiếm tiên đạo bái sư học nghệ?