Lúc đó, trưởng tôn bên phía đại phòng là Tống Hiển cũng đã đến trường tư thục, thật sự là không lo nổi cho đứa thứ hai, Tống Kim Sơn gần như phải liều mạng cầu xin mới giành được cơ hội này cho Tống Tuân.
Hắn học hành cũng khá tốt, tiếc rằng, Tống Hiển bên đại phòng lúc mười lăm tuổi đã không muốn tiếp tục đi học nữa, thuận miệng nói mấy câu không tốt về Tống Tuân, lão gia tử cũng thuận theo đó mà bắt cả Tống Tuân về nhà.
Cũng may Tống Tuân thông minh, sau khi về nhà vẫn không quên luyện chữ, lúc mười ba mười bốn tuổi đã có thể chép sách cho tiệm sách ở huyện thành, cũng có thể đối chiếu sổ sách cho tửu lâu, kiếm được chút tiền riêng.
“Muội muội, sức khỏe của muội không tốt, mấy ngày tới không cần đưa nước cho ta và cha nương nữa đâu, ở nhà bồi dưỡng cơ thể cho tốt.” Ánh mắt Tống Tuân phức tạp: “Nương, gà nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, ngày mai con qua hàng xóm mua hai con về làm thịt cho muội muội bồi bổ sức khỏe được không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chảy nhiều máu như thế, chỉ mua hai con thì làm sao đủ…” Nguyễn thị đau lòng không thôi: “Đều tại nương vô dụng, không có cách nào để cho A Anh của chúng ta mỗi ngày đều được ăn ngon.”
Tống Anh có chút áp lực.
Dựa vào trí nhớ của nàng, Nguyễn thị cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính cách quá mềm yếu.
Không thích cãi nhau với người khác, chỉ thích khóc lóc.
Nếu như đổi thành đại bá mẫu Diêu thị, cứ làm ầm ĩ tùy thích, vậy thì khi phân nhà sẽ không chỉ nhận được ba mẫu đất như này.
Mặc dù Tống gia đã phân gia, nhưng lại giống như vẫn đang sống chung cùng một mái nhà.
Nhị phòng chỉ được chia hai gian phòng ở phía tây và một cái sân nhỏ phía sau, bên trong sân nhỏ vừa mới nuôi được mấy con gà con, gần đây nàng và Nguyễn thị phải chen chúc trong một gian phòng, hai cha con Tống Kim Sơn ở trong một gian phòng khác, nhiều lúc thực sự khá bất tiện.
Ngoài ra còn có nhà bếp, Tống Kim Sơn dựng tạm một gian nhà nhỏ ở hậu viện bên kia.
Nếu như nàng không sinh bệnh, kỳ thật nhị phòng có thể dựng thêm một gian phòng khác nữa.
Bây giờ nàng đã trở thành nguyên chủ, điều này khiến nàng cảm thấy có hơi áy này đối với phu thê bọn họ và ca ca.
“Nương, bây giờ sức khỏe của con đã tốt hơn nhiều rồi, thật sự không cần mua gà, còn nữa… đất của nhà chúng ta cũng không cần tiếp tục bán nữa đâu.” Tống Anh vội vàng nói.
“Không bán, không bán nữa, chẳng phải mảnh đất này phải dùng để trồng lương thực sao, A Anh, con yên tâm đi.” Nguyễn thị vuốt ve đầu Tống Anh, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa bị hủy hoại của khuê nữ, cảm thấy đau lòng không thôi.
Bên phía kinh thành rốt cục đã xảy ra chuyện gì, trong nhà không một ai hay biết.
Mấy người của hầu phủ đến chỉ nói, tính tình của nha đầu nhà bà ấy bạc nhược, sau này sẽ không còn quan hệ gì với hầu phủ nữa, có thể giữ lại cái mạng này cũng coi như phúc lớn, nhưng về sau không được nói lung tung với bên ngoài, nếu không sẽ rước họa vào cửa.
Nhưng mà Nguyễn thị vẫn không thể hiểu nổi, con gái ngoan của bà ấy, tại sao khi trở về lại thiếu mất một ngón chân, dung nhan cũng bị hủy hoại rồi.
Điều đáng hận là bà ấy không có năng lực, bằng không nhất định phải đến kinh thành để đòi lại công đạo cho nữ nhi.
“Nương, sau này con mãi mãi là nữ nhi của người, hầu phủ đã tuyên bố với bên ngoài rằng đại tiểu thư Tống gia không còn trên đời nữa rồi.” Tống Anh suy nghĩ một lát, vẫn nên nói với Nguyễn thị.
“Cái gì!? Sao bọn họ có thể làm như vậy! Rõ ràng là con vẫn đang sống tốt…” Nguyễn thị đột nhiên đứng bật dậy: “Tại sao có thể nói là con không còn trên đời nữa?!”
Thật là xúi quẩy!
Nha đầu là khuê nữ ruột thịt nhà đó, còn có loại cha mẹ nhẫn tâm như vậy sao!?
Tống Tuân lập tức túm chặt Nguyễn thị, sau đó nhìn Tống Anh nói: “Sau khi trở về, muội muội vẫn luôn không chịu nói về chuyện lúc trước, chúng ta cũng không dám hỏi nhiều, bây giờ muội đã nói ra rồi… vậy thì nói rõ ràng một chút, để cho cha nương yên tâm, được không?”
Giọng nói có chút dè dặt cẩn thận.
“Vâng, ca ca.” Tống Anh gật gật đầu: “Thật ra Hầu phủ tìm con về là vì muốn để con thay thế tiểu thư được sủng ái bên đó gả cho người ta…”
Ngay sau đó, Tống Anh kể lại những chuyện đã xảy ra ở kinh thành một cách rõ ràng.
Nguyên chủ đã chết rồi, ít nhất cũng phải để cho bọn họ biết, nữ nhi của mình đã chết như thế nào.