Chương 36: Bịa chuyện

Trong lúc Tống Anh nói chuyện, khuôn mặt của Tống Tuân cũng đỏ lên.

Trong lòng Tống Anh rất vui vẻ, vị ca ca này của nàng, mặc dù bình thường tỏ ra già dặn như mấy ông cụ non không thích nói chuyện, nhưng rõ ràng vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ!

Hai người ngồi xe bò quay về, Tống Kim Sơn còn chưa đi làm, Nguyễn thị cũng đã nấu cơm xong, chờ sẵn trong nhà.

Trông thấy chiếc giỏ sau lưng hai huynh muội dường như vẫn còn đầy, hai phu thê liếc nhìn nhau một cái, sau đó cười: “Không bán được cũng không sao, lâu rồi nha đầu không được lên huyện thành, cứ coi như là đi chơi một chuyến.”

“Nương, bán xong hết rồi ạ, đây là đồ mà con với muội muội mua về.” Tống Tuân vội vàng nói.

“Bán hết rồi ư? Hai con bán được mấy văn tiền thế?” Nguyễn thị sững sờ.

“Nào chỉ là mấy văn tiền, là mấy trăm văn tiền mới đúng, quả đậu xanh bán vô cùng đắt hàng, vừa qua giờ trưa là chúng con đã bán hết rồi, tổng cộng bán được bốn trăm hai mươi văn tiền, chỉ là… bọn con mua một ít đồ, đã tiêu hết tiền rồi…” Tống Anh thật thà trả lời.

Nguyễn thị vội vàng đi qua xem thử, bên trong cái giỏ kia thật sự không còn một quả đậu xanh nào, chỉ có một ít bột mì, gạo nếp, mật ong và đường.

Bốn trăm hai mươi văn tiền?

“Con…. con bán quả dại bao nhiêu tiền một cân?” Nguyễn thị khϊếp sợ trong lòng.

“Năm văn tiền ạ.” Tống Anh điềm nhiên nói.

Nguyễn thị nghe xong, suýt nữa thì ngất xỉu.

“Năm văn tiền ư? Con thật sự biết hét giá quá! Năm nay gạo còn chưa tới giá năm văn tiền đâu!” Nguyễn thị cảm thấy lá gan của hai hài tử nhà mình quá lớn rồi, bán đắt như vậy, lỡ như bị người ta tìm đến nhà bắt đền thì làm sao đây?

Tống Anh lại không cho là vậy: “Nương à, quả dại của chúng ta ăn có ngon không?”

“Đương nhiên, so với lê và dưa ngọt còn ngon hơn.” Nguyễn thị gật đầu.

“Vậy chẳng phải là hợp lý rồi sao? Năm văn tiền là cái giá rất rẻ rồi! Nói thật với người, con có bí quyết độc nhất vô nhị, năm đó, lúc còn ở Hầu phủ, con gặp được một lão đạo sĩ, lão đạo sĩ đó có phong cách của người tu tiên, đã dạy cho con rất nhiều thứ, cũng coi như là bán sư phụ của con. Mấy ngày trước, con ra ngoài rồi gặp được sư phụ tới tìm con, ông ấy thấy con đáng thương, bèn cho con một ít đồ tốt tùy thân.” Tống Anh nói tiếp: “Nương, mọi người chờ chút, con đi lấy cho mọi người xem thử.”

Sau đó, Tống Anh đi vào phòng, lục lọi dưới gầm giường rồi lôi ra một cái bình gốm, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng rót đầy linh thủy trong không gian vào cái bình.

Sau đó mới đem ra ngoài.

“Cái bình gốm này… trước đây ta dùng để đựng tiền tiết kiệm.” Nguyễn thị chỉ vào bình, nói.

Chỉ là năm nay kinh tế trong nhà không tốt, nên cái bình đã trống rỗng từ lâu rồi.

“Sư phụ cho ta rất nhiều thuốc, đây là một loại thuốc do đan dược hóa thành, ông ấy nói, loại nước này chuyên dùng để trị bệnh, dùng để bổ sinh dinh dưỡng cho thực vật.” Tống Anh tiếp tục bịa chuyện: “Thực vật và con người giống nhau, đều phải cần có thuốc bổ, đây chính là thuốc bổ.”

“Thuốc bổ?” Tống Tuân cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Đúng vậy, sở dĩ ba cái cây mà muội tìm được có chút khác biệt, đó là bởi vì muội đã tưới một ít dược thủy cho chúng, sau khi cây được tưới loại nước này, chỉ cần nửa canh giờ, nó sẽ có thể hấp thụ triệt để, từ đó trở nên tươi tốt, khi ra quả cũng đặc biệt to hơn, mọng nước hơn, thơm ngon hơn.” Tống Anh lại nói.

“Thật sự có loại nước thần thánh như vậy sao? Vậy tại sao không phân phát cho toàn dân? Nếu như ruộng lúa của mọi nhà đều được tưới loại nước này, vậy chẳng phải là…không còn ai bị đói bụng sao?!” Tống Kim Sơn vô cùng kích động.

“Cha, nếu đã là đồ tốt thì đương nhiên sẽ không có nhiều, điều chế cũng không dễ dàng, số lượng đan dược cũng có hạn, sư phụ cũng sợ trên người con có đồ tốt sẽ bị người khác để ý đến, vậy nên lúc tặng con món đồ này, người đã bắt con thề độc rằng không được để cho người khác, ngoại trừ người nhà của mình biết đến thứ này, nếu không, con sẽ chết không toàn thây…..”