Đại thúc nghĩ thầm: Đều là quả đậu xanh, mùi vị sao có thể khác được?
Chỉ là bề ngoài, ông ấy cũng không nói gì thêm, hài tử ở nhà ồn ào quá, nếu thật sự không có cách nào khác thì chiều nay ông ấy sẽ đích thân đi đến ngọn núi gần đó xem có hái được gì không.
Nhìn vẻ mặt của người này, Tống Anh đã đoán được đối phương sẽ không để ý đến lời nói của nàng.
Nhưng nàng không quá cố chấp.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Tống Anh kéo Tống Tuân đi dạo vòng quanh đường phố, tiện đường mua vài thứ.
Trong không gian, ít nhất cũng có một trăm mét vuông đất có thể trồng một ít hoa quả và rau củ, hạt giống của những thứ này cũng không đắt, Tống Anh chuẩn bị một trồng một ít loại rau củ phổ biến, đáng tiếc rằng linh thủy của nàng không có tác dụng thúc đẩy quá trình sinh trưởng của thực vật, nếu không thì nàng đã mua một ít nhân sâm, hoàn toàn có thể trở nên giàu có chỉ sau một đêm.
Mà...
Nhắc tới nhân sâm, Tống Anh đột nhiên nghĩ đến lời nói lúc trước của Lý đại thúc.
Lý đại thúc nói Lý Tam phát hiện nhân sâm ở ruộng lúa nhà nàng...
Nàng tự mình tưới từng tấc ruộng, chưa từng nhìn thấy thứ gì giống như nhân sâm, nhưng nếu không có thì tại sao Lý đại thúc lại nói như vậy?
Có lẽ chỉ là do Lý Tam nói bậy, nhưng sao cả Lý đại thúc cũng tin lời của ông ta?
Tống Anh suy nghĩ lung tung một hồi, đã chọn được không ít thứ.
Thời đại này vẫn còn khá nhiều rau quả, những loại phổ biến nhất có thể trồng và thu hoạch trong thời gian ngắn là cà chua, dưa hấu, bí đao, dưa chuột, tiêu, cà tím, củ cải, ngoài ra còn có rau chân vịt, rau diếp, rau cúc, rau đay, cải ngồng, cải củ dền, đương nhiên ở đâu cũng có dưa, trong đó dưa hấu ít thấy hơn, giống như quả vải, chỉ trong hoàng cung mới được ăn.
Nhiều loại đến mức nàng không thể nhận ra hết, Tống Anh chỉ lựa chọn vài loại cần thiết nhất, ngoài ra còn có hương vị thơm ngon, ví dụ như dưa ngọt, củ cải và cà chua.
Hạt giống giá năm mươi văn tiền, sau đó Tống Anh mua một ít mật ong và đường, giá tiền của hai thứ này rất đắt, chỉ một cân mà đã tốn mất một trăm văn tiền, bột mì, gạo nếp mỗi thứ hai mươi cân, lại tốn thêm hai trăm sáu mươi văn tiền nữa.
Bây giờ là cuối tháng ba, còn một tháng nữa sẽ có người bán bánh chưng ở chợ.
Có thể mua gạo nếp về trước, vài ngày nữa, lá dong trong làng sẽ đủ lớn, đúng lúc hái về dùng.
Tống Tuân bất lực nhìn Tống Anh chỉ còn lại mười văn tiền.
Đau lòng thật, nhưng không muốn ngăn cản nàng.
Muội muội sống ở Hầu phủ gần hai năm, sau khi trở về, khó tránh khỏi có hơi không quen, tiêu tiền quá tay một chút cũng rất bình thường.
Mười văn tiền còn lại, Tống Anh cũng không giữ lại, nàng và Tống Tuân ăn một bát mì nhỏ rồi mua một cái bánh ngọt mang về.
Chiếc bánh ngọt kia nhỏ đến đáng thương, Tống Anh thực sự khá ngượng ngùng.
“Ca, trong nhà chúng ta vẫn còn rất nhiều quả đậu xanh, bán hết muội lại tiếp tục lên núi hái, đến lúc đó, muội sẽ chia cho ca.” Tống Anh rất áy náy, nàng chỉ lo tiêu tiền một mình.
Nhưng vừa nói ra những lời này, sắc mặt Tống Tuân liền trở nên nghiêm túc hơn: "Quả dại là muội tìm được, cũng là do muội hái, không những vậy, muội còn là người nghĩ cách bán chúng, vì sao phải chia tiền cho ta? Huống hồ, cho dù là ta làm, ta cũng tình nguyện cho muội hết số tiền này, muội đừng nói những lời như vậy nữa.”
"Ca, chúng ta không phải là người xa lạ, muội phải nghĩ cho tương lai sau này của chúng ta, ca ca đã mười bảy rồi, ở tuổi này, huynh nên kết hôn rồi mới đúng, nhưng bởi vì chuyện của ta mà đã làm chậm trễ việc đại sự của ca ca, nếu là ca ca, ngay cả tiền riêng bên người cũng không có thì sẽ bị người đời chê cười, đúng không? Sau này, muội sẽ nghĩ ra thật nhiều cách để kiếm tiền, đến lúc đó, ca ca muội cũng sẽ có phần, nếu ca ca gặp được cô nương mình thích thì cũng có tiền để mua trâm cài làm lễ vật tặng cho người ta.”