Hương vị của quả dại này rất ngon!
Quả của những cây bình thường, dù ngọt thì cũng khó tránh khỏi có vị hơi đắng chát, nhưng sau khi nếm thử quả đậu xanh này, nó lưu lại hương vị ngọt mát trong khoang miệng, thực sự rất ngon!
"Các ngươi cứ thử đi rồi sẽ biết. Ta và ca ca ta đứng ở đây, làm sao có thể chạy trốn? Hơn nữa các ngươi có nhiều người như vậy, ta muốn chạy cũng không thể chạy được mà, phải không?" Tống Anh nói ngắn gọn.
Nàng vừa nói xong lời này, quả thật có người mua hàng.
Quả này ăn ngon như vậy, cho dù không thắng thì dùng mười văn tiền mua hai cân mang về cũng không thiệt thòi.
Tống Tuân phụ trách cân hàng, đóng gói, thu tiền, Tống Anh đứng ở đó, phụ trách chơi đoán số, đấu với năm người liên tiếp, lần nào cũng thắng, không khí náo nhiệt như thế đã thu hút không ít người đến xem.
Nhưng Tống Anh cũng biết mình không thể tiếp tục thắng, nhìn thấy người vây quanh càng ngày càng nhiều, nàng liền thua liên tiếp hai ván.
Quả thật sau khi trả lại hai mươi văn tiền, độ uy tín tăng vọt.
Một số người xung quanh muốn tham gia chiếm món hời đã bắt đầu mua hàng, thậm chí có lúc còn phải xếp hàng.
Đáng tiếc, sau đó Tống Anh gần như thắng hết, trừ khi thấy số lượng khách đột nhiên giảm đi, lúc này mới thua một phen để dụ khách đến chơi.
"Đại nhân, chủ quán này thật thú vị, thắng nhiều thua ít, chỉ là quả đậu xanh bình thường thôi nhưng mà bán rất chạy, mới buổi trưa mà đã gần bán hết rồi.” Ở lầu hai cách đó không xa, chủ tớ hai người nhịn không được cũng nhìn qua.
“Thị lực của nữ nhân này rất lợi hại.” Nam nhân thản nhiên nói một tiếng.
Có thể phán đoán chuẩn xác, khống chế thắng thua, chứng tỏ nàng có thể biết rõ đối phương sẽ lựa chọn ra cái gì, ra tay chậm hơn một chút so với đối phương, nhưng vì hành động quá nhanh nên không nhìn ra được mánh khóe của nàng.
Đúng là một tiểu cô nương xảo quyệt.
Nhưng mà giọng nói này nghe quen quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.
Ngày đầu tiên bán quả đậu xanh, hai huynh muội bọn họ cũng không biết có thể bán được nhiều như vậy, cho nên chỉ mang tới một nửa, tổng cộng chỉ có hơn một trăm hai mươi cân.
Mới qua buổi trưa mà đậu xanh nàng mang đến đã hết sạch.
Tống Anh cân hai cân rồi đưa cho lão tiên sinh viết thư hộ ở bên cạnh, vào lúc bận rộn vừa rồi, lão tiên sinh này đã tốt bụng giúp đỡ hai huynh đệ nàng.
Một cân trái cây năm văn tiền, tổng cộng bán được một trăm lẻ hai cân là năm trăm mười văn tiền, bao giấy dầu và sợi gai có sẵn trong nhà, cho nên chỉ cần trừ đi chín mươi văn tiền cho chi phí hoạt động, lợi nhuận sẽ là bốn trăm hai mươi văn tiền.
Tống Tuân ngơ ngác hồi lâu, nhìn cái sọt trống rỗng, lại nhìn hộp tiền, không biết nên nói gì.
Phải biết rằng, mới hai giờ đồng hồ trước, bọn họ rõ ràng ngay cả một quả cũng không bán được.
"Quả dại đâu?! Bán hết rồi à?" Vừa định rời đi thì một nam nhân to lớn chạy tới, nhìn chằm chằm vào hai chiếc sọt trống rỗng.
"Thúc thúc, ta nhớ vừa rồi ngươi mới mua hai cân mà." Tống Anh nhìn đối phương nói.
“Cô nương có trí nhớ tốt thật!” Nam nhân trung niên xấu hổ cười cười: "Không giấu gì ngươi, ta mua quả dại này về liền bị thê tử mắng cho một trận, nàng ấy rất tức giận, ném chỗ quả dại này ra ngoài cửa, ai biết hài tử nhà bên cạnh nhặt được, trùng hợp thay, hài tử nhà ta lại sang nhà đó chơi, chỉ cho hài tử ta ăn hai ba quả, thế là nó háu ăn đến mức vừa khóc lóc vừa quấy phá, sao không… mua thêm hai cân nữa..."
"Phần hôm nay đã bán hết rồi, nếu đại thúc muốn mua thì ngày mai quay lại, nhà ta vẫn còn một ít quả đậu xanh." Tống Anh cười cười, nghĩ tới gì đó, sau đó nói: "Nhưng đại thúc nhất định phải đến mua đúng hàng nhà ta, ta cam đoan, chỉ nhà ta mới có quả dại ngọt như vậy, hương vị của loại quả mà người khác hái ở trên núi không thể so sánh với nhà ta.”
Hôm nay, nàng kiếm được mấy trăm văn tiền dựa vào mấy quả đậu xanh này, ngày mai đương nhiên sẽ có người thấy tiền mà sáng mắt, cũng hái quả đậu xanh đến bán.