Tống Lão Căn không muốn so đo với vãn bối nên chỉ nói: "Để cho nương của ngươi ở nhà cũng tốt, ngươi nên học hỏi từ nương ngươi nhiều hơn, nữ tử mà tính tình mạnh mẽ như vậy không tốt, tam thẩm ngươi là trưởng bối, ngươi lại đáp trả như thế thì còn ra thể thống gì nữa?"
Nói xong, ông ấy lại liếc mắt với nhà lão Tam một cái rồi khom lưng đi ra ngoài.
Chỉ bị nói một hai câu mà thôi, không đau cũng không ngứa nên Tống Anh đành mặt dày chịu đựng.
Tiêu thị vẫn còn có vẻ không vui.
Nguyễn thị làm việc nhanh nhẹn, nếu không có sự giúp đỡ của bà ấy, ba nam tử và một nữ tử trong nhà bà ta sẽ phải làm bao nhiêu công việc nữa?
Nhưng lão gia tử đã lên tiếng rồi, bà ta là tức phụ nên không tiện nói nữa, thở dài nặng nề và nói với bọn trẻ: "Sao còn thất thần ở đó?! Muốn ở nhà nhàn rỗi giống như Anh nha đầu à? Mấy đứa không có cơ hội đâu!"
Tống Anh cười nhạo một tiếng.
Nàng không phải nguyên chủ, bây giờ nàng không hề có áp lực tâm lý nào cả.
“Sắp trở trời rồi nhỉ, nàng ta rời khỏi nhà lão Nhị hai năm, quả thực là khác biệt hoàn toàn!" Trong phòng lớn, Đại Diêu thị nói với tiểu Diêu thị - thê tử của tứ đệ.
"Chắc là vậy rồi, mới khỏi bệnh được hai ngày mà cái miệng này đã lưu loát hơn nhiều rồi." Tiểu Diêu thị cười cười ám chỉ, trong lòng lại cảm thấy rất thú vị.
Trong chuyện ra ở riêng, đại phòng chiếm được không ít lợi ích.
Một trăm lượng mà lúc trước Tống Anh nhận được lúc rời đi đều ở trong tay của đại phòng, nàng ta ước gì Tống Anh làm ầm ĩ lên.
Đương nhiên cũng phải ngẫm nghĩ lại, có một số điều mà con dâu thứ như nàng ta không thể dễ dàng nói ra được.
Lúc này, Nguyễn thị đang rất khủng hoảng.
Nhưng nhìn thấy khuê nữ vui vẻ thì nỗi hoảng sợ lại biến mất hoàn toàn.
Bà ấy cũng có chút ích kỷ, không muốn thay người khác chịu vất vả khổ cực, nhưng bản tính bà ấy không giỏi tranh cãi.
Đến bây giờ, Nguyễn thị mới dám ra khỏi nhà, tiện tay đi quét dọn chuồng gà, dọn dẹp nhà cửa.
Chỉ là vừa đi đến hậu viện, Nguyễn thị liền giật mình.
Đây... là trứng gà?!
Thứ to bằng nắm đấm này có thể là trứng gà sao?!
Nguyễn thị cảm thấy không thể tin được, vội vàng gọi Tống Anh tới.
“A Anh, tại sao con gà mà Lý gia cho chúng ta lại đẻ ra quả trứng lớn như vậy?” Nguyễn thị hoài nghi nói.
Tống Anh cũng sốc khi nhìn thấy quả trứng gà này.
Cái chuồng gà này không lớn, những con gà khác đều là gà con, chỉ có con gà mà Lý gia mang tới để tạ lỗi là con trưởng thành, nhưng hôm qua lúc Lý gia đưa tới đây, nàng nhìn sơ qua thì thấy con gà này có vẻ không có sức sống mấy, lông gà cũng trơ trụi, nhìn thoáng qua có thể biết đó là một con gà mái già.
"Chuyện này... không đúng! Con gà mái già mà Lý gia đưa tới này căn bản đã ngừng đẻ trứng rồi, sao đột nhiên lại..." Nguyễn thị cảm thấy rất hoang đường, trong mắt bà ấy lúc này, con gà mái kia giống như lão bạng sinh châu*, thậm chí còn kì lạ hơn!
*老蚌生珠 (lão bạng sinh châu): Con trai già mà còn có ngọc, ý nói vợ chồng già mà còn có con.
“Có thể là... Do phong thủy nhà chúng ta tốt?” Tống Anh nhếch miệng cười, trong lòng đã hiểu rõ.
Không cần đoán, chắc chắn là hôm qua con gà mái này đã ăn rau dại được tưới bằng nước hồ không gian nên mới đột nhiên đẻ ra quả trứng lớn như vậy.
Nguyễn thị nghi ngờ nhìn nàng một cái: "Hôm qua con cho gà ăn sao?’
“Đúng vậy, con bắt được rất nhiều giun đất, con gà mái này được ăn no, đẻ thêm mấy quả trứng cũng không có gì lạ mà nương." Tống Anh mặt dày nói.
“...” Nguyễn thị có hơi mơ hồ.
Đâu chỉ đơn giản là đẻ thêm vài quả trứng?
Bình thường, gà mái già gần hai ba ngày mới đẻ một cái trứng, nhưng... con gà này, đẻ tận ba quả trứng trong một đêm!
Hơn nữa, mỗi quả trứng đều to bằng nắm tay!
Tống Anh nhân tiện nhìn mấy chú gà con khác, trông chúng tràn đầy sức sống, bộ lông vô cùng xinh đẹp.
"Nương của Tuân nhi ơi! Có người đánh nhau ở ruộng nhà ngươi!”