Chương 19: Oan ức

Nguyễn thị tin tưởng nữ nhi, nhìn nữ nhi một cách âu yếm: “Bị dọa sợ rồi đúng không? Cũng may năm đó con và hắn ta chưa bàn bạc đến bước gả vào cửa nhà hắn, bằng không với loại mẹ chồng như thế này, con bị hành hạ là chuyện không thể tránh được.”

“Đúng vậy, cho nên nương à, người đừng nghĩ đến việc gả con cho người khác nữa, con như thế này, liệu nhà nào sẽ đồng ý chứ?” Tống Anh vội vã nói.

Nàng sợ Nguyễn thị nghĩ không thông, lại định gả nàng cho người khác làm thϊếp.

Dù cho nhân phẩm của đối phương tốt đến mấy đi chăng nữa, nàng cũng không chấp nhận nổi.

“A Anh của ta thật sự thay đổi rồi.” Nguyễn thị thở dài.

Trong lòng Tống Anh run lên, ngước mắt nhìn nàng.

“Con trước đây ấy à… không nóng không lạnh, nương vẫn luôn lo sợ con bị người khác ức hϊếp, con đến Hầu phủ hai năm… bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, cũng lợi hại hơn so với trước đây, cũng là chuyện tốt.” Nguyễn thị rất buồn bực.

Nếu như không có Hầu phủ thì tốt biết mấy.

Nữ nhi trải qua nhiều chuyện ở Hầu phủ như vậy, cho nên bây giờ mới có năng lực nhìn thấu lòng người tốt hơn trước đây, tài ăn nói tốt hơn, khí thế cũng lớn hơn, mặc dù là chuyện tốt nhưng mà bà ấy vẫn cảm thấy đau lòng.

Tình nguyện để nữ nhi ngây thơ đơn thuần cả một đời.

Tống Anh thở phào nhẹ nhõm, nói thực, mặc dù nàng có ký ức của nguyên chủ, tạm gác lại kiếp trước của mình sang một bên, nàng chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là nàng, nhưng mà vẫn sợ bản thân sẽ bị lộ tẩy, bị người ta coi là yêu quái rồi đem đi thiêu chết.

Làm gì có ai muốn chết đâu?

Càng chưa nói đến, bây giờ nàng đã có phụ mẫu thân nhân, còn có không gian trong bình ngọc, nàng còn mong đợi bản thân sau này kiếm được thật nhiều tiền, mua nhà mua đất, nằm trong nhà hưởng thụ cuộc sống nữa mà.

“Nương, con người đều phải lớn lên, con ở Hầu phủ học được không ít thứ, sau này con nhất định mang đến cho người một cuộc sống tốt đẹp.” Tống Anh lập tức nói.

Nguyễn thị cảm động không thôi.

Mà giờ phút này, Lý gia đã loạn cào cào…

Lý Tiến Bảo đau đến mức cắn nát cả miệng!

Nếu không phải bản thân biết được chắc chắn là do Tống Anh ra tay, hắn ta đã nghi ngờ bản thân mình thật sự có bệnh gì đó rồi!

Đại phu rất nhanh đã đến.

Nhưng mà bắt mạch rất lâu cũng không phát hiện có vấn đề gì lớn, đại phu liền nói muốn nhìn vết thương trên người Lý Tiến Bảo, Lý Tiến Bảo chú ý rất nhiều đến chỗ đó, đành phải vén quần áo lên để cho đại phu xem thử.

Xanh xanh tím tím, quả thực rất nghiêm trọng.

“Ngoài da bị thương rất nghiêm trọng, có điều may là không tổn thương đến gân cốt, không có gì đáng ngại, chịu đau hai ngày, xoa chút thuốc tan máu bầm là ổn thôi.” Đại phu nói.

Lý Tiến Bảo cũng còn khá may mắn, đúng lúc Tống Anh đạp vào bộ phận sinh con đẻ cái thì lanh lẹ tránh thoát, mặc dù vẫn trúng chiêu, nhưng chỉ đau đớn trong chốc lát, nếu không thì…

Hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ nữa!

“Đại phu, ngài xem, đây là… do con người gây ra phải không?” Lưu thị vừa quay lại liền lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, đây chính là do con nha đầu chết tiệt Tống Anh kia làm!” Lý Tiến Bảo gào lên nói.

Đại phu dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn Lý Tiến Bảo: “Tiểu ca này có thể đừng ăn nói bậy bạ được không… vết thương của ngươi nhìn thế nào cũng không thể do một nha đầu gây ra được, ngoại thương nặng như thế này, sợ là do tự mình té ngã hoặc là gặp phải thú dữ, đúng chứ? Một nha đầu…. sợ là không ra tay được đến mức này đâu.”

Lý Tiến Bảo khá bất ngờ: “Chính là nàng ta mà!”

“Không thể nào.” Đại phu rất cố chấp.

Hắn ta cũng là người của thôn này, chỉ là cách hơi xa một chút, nhưng lúc vừa vào cửa cũng nghe ngóng được chút chuyện.

Một nha đầu mười mấy tuổi sao có thể đánh một nam nhân trở thành bộ dạng này? Haiz, cũng không phải do yêu quái biến thành, sao có thể có sức mạnh lớn như vậy được.

Lý Tiến Bảo chỉ cảm thấy tức sùi bọt mép.

Thật là oan ức!

Mà người hán tử cùng thôn đưa hắn ta về nhà cũng không thể nhìn nổi hành vi của hắn ta nữa, đại nghĩa hào hùng nói: “Tiến Bảo, sao ngươi có thể không nói đạo lý như vậy, lúc ngươi nằm kêu gào trên đất, may mắn là có Nhị Nha người ta gọi chúng ta tới, ta biết, ngươi đang sợ người ta vịn vào ân tình này mà quấn lấy ngươi không chịu buông, nhưng Nhị Nha không phải là người như vậy.”

“Đúng vậy, ta khuyên ngươi nên đi tìm Nhị Nha rồi xin lỗi cho đàng hoàng, một đại nam nhân mà lại đi đổ oan một tiểu nha đầu tay trói gà không chặt, không thấy hổ thẹn với lòng mình sao!?”