Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Có Dược A!

Chương 13: Cố Tá giá trị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tracy

Liên tiếp nửa tháng sau, Cố Tá trừ bỏ luyện chế dược thiện ra, cũng liền đắm chìm trong việc luyện đan. Vì để mau chóng thu đủ dược khí, đồng thời cảm thấy thời gian luyện dược của mình chưa đủ rút gọn, nên trước mắt hắn chỉ luyện Ích khí đan, còn Hồi Xuân đan vẫn còn trong chuẩn bị.

Lúc đầu hắn một ngày chỉ có thể luyện ra được bốn sợi dược khí, qua vài ngày sau, mỗi ngày đều tăng lên năm sợi, sáu sợi, không ngừng tăng lên, không sai biệt lắm khoảng một tuần, đã thu phục xong ba mươi sợi dược khí. Những dược khí thu được sau đó, hệ thống đều lưu lại nhét vào trong một ô trữ vật trống.

Cố Tá dùng ý niệm nhìn vào, chỉ cảm thấy trong hắc động có năm mươi vật nhỏ dài như con rắn nhỏ màu trắng ngà bay lủi, có vẻ rất linh động, lại mỹ lệ, phảng phất như điểm tô cho bóng đêm nhỏ bé.

Dược khí này có ích lợi gì, hắn vẫn chưa có phát hiện.... Thử dùng ý niệm chạm vào nó, dược khí uốn éo thân mình liền chạy mất, dần dần hắn có chút nhụt chí, tạm thời buông tha.

Sau đó, Cố Tá bắt đầu chuẩn bị luyện Hồi Xuân Đan.

Một ngày này, Công Nghi Thiên Hành dựa trên giường, tay bị Cố Tá bắt lấy xem mạch.

Cố Tá tập trung tinh thần, không dám có một chút chậm trễ.

Hắn bắt mạch cũng có chút bản lĩnh, tuy rằng không thể nói cụ thể chứng bệnh, nhưng một người có khỏe mạnh hay không, lục phủ ngũ tạng kinh mạch có mạnh mẽ hay không, hắn vẫn xem ra được.

Rất lâu sau, Cố Tá mới thả lỏng: "Tình huống của Thiên Hành công tử, so với hôm qua tốt hơn một chút."

Kim chủ của hắn từ mỗi ngày một bữa đến mỗi ngày hai bữa điều dưỡng đã không còn giống với lúc trước như người sắp chết, từ trong tịch mịch lộ ra một chút sức sống, tình huống xác thực là chuyển biến tốt. Hắn mỗi ngày đều đến bắt mạch, theo như lời kim chủ, thân thể y đã không còn cảm giác đau đớn kịch liệt, cử chỉ hành động cũng không cần mất nhiều tinh lực nữa.

Công Nghi Thiên Hành ánh mắt thản nhiên: "A Tá cảm thấy, ta có thể tiến hành bước tiếp theo được không? *

Cố Tá nhíu mài nghĩ nghĩ: "Muốn thử?"

Giai đoạn thứ nhất yêu cầu đặc biệt cẩn thận, bằng không kinh mạch đứt gãy lại càng thêm phiền toái. Nhưng trước mắt xem ra, kim chủ điều dưỡng hiệu quả rất tốt — không đau đớn, kinh mạch cũng không hề sơ cứng, sinh cơ lộ ra cho thấy khí huyết tuần hoàn trong lục phủ ngũ tạng không hề lâm vào tử cục.

Bước tiếp theo chính là tăng thêm dược tính, có thể đẩy nhanh quá trình cường kiện tạng phủ cùng cường hóa kinh mạch.

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Vậy thì làm phiền A Tá. "

Cố Tá xua xua tay: "Thiên Hành công tử yên tâm, ta sẽ cố gắng. "

Sau khi nói xong, hắn trở lại dược phòng, chuẩn bị cho đợt trị liệu thứ hai, lựa chọn dược liệu thuộc tính ngũ hành sử dụng cũng có thay đổi...

Chờ hắn rời đi, Công Nghi Thiên Hành đem hồ lô xanh trên bàn cầm lên — bởi vì đau đớn giảm bớt, một số động tác mà trước kia y không cần làm, hiện tại y đều hao phí tinh lực mà làm.

Bên trong hồ lô xanh, là ba mươi hai viên Hồi Xuân đan.

Công Nghi Thiên Hành mở miệng: "Long Nhất."

Long Nhất lăc mình đi ra: "Công tử có gì phân phó? "

Công Nghi Thiên Hành nói: "Đo tìm vài người Thiên Long Vệ bị thương chưa lành đến. "

Gần đây vì săn hoang thú cho công tử, Thiên Long Vệ thay phiên xuất động, đều có ít người bị thương nặng có nhẹ có. Long Nhất trong lòng hiểu rõ, rất nhanh đi hạ lệnh, liền thấy có vài thân ảnh lắc mình mà ra, mang đến vài người cả đầy mùi máu tươi.

Trên người bọn họ, vết thương nặng nhẹ đều có, hiểu được mục đích của công tử, đều đem vết thương chính mình để lộ ra.

Công Nghi Thiên Hành đem hồ lô xanh giao cho Long Nhất.

Long Nhất vội vàng mở nút lọ, lấy ra năm viên đan dược cho năm người Thiên Long Vệ ăn vào.

Đan dược này có màu vàng nhợt nhạt, cũng cực kì trong sáng, dường như hoàng ngọc châu*, bề ngoài đều giống như Ích Khí đan hấp dẫn người.

*ngọc châu màu vàng nhỉ

Năm người Thiên Long Vệ nhìn thấy, nhất thời vui vẻ.

Bọn họ cũng nhìn ra được đan dược đó có chỗ không tầm thường, nhớ đến Ích khí đan mấy hôm trước bọn họ nhận được, đối với Hồi Xuân đan này cũng có chút chờ mong.

Kết quả không làm cho bọn họ thất vọng, sau khi ăn đan dược vào, khí sắc bọn họ nháy mắt tốt hơn rất nhiều.

Công Nghi Thiên Hành cũng quan sát cẩn thận.

Năm người Thiên Long Vệ, bị thương kinh mạch ở đùi, có cắt đến da thịt, có thương tổn đến xương cốt, cũng có va chạm cùng hoang thú nội tạng bị hao tổn, còn có cơ bắp trực tiếp bị đâm thủng.

Mà mặc kệ là loại thương tích nào, đều dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khép lại, chỉ có nội tạng bởi vì không thể nhìn thấy miệng vết thương, nên không thể dùng từ ngữ miêu tả, hắn cảm thấy nội tạng đạ đớn bỗng dưng biến mất, cơ hồ chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi, liền hoàn hảo như lúc ban đầu.

Trị liệu miệng vết thương, so với Hồi xuân đan cao hơn một bậc là Lưu xuân đan. Nhưng mà Lưu xuân đan dùng cho võ giả Tiên Thiên cảnh, võ giả Hậu Thiên chỉ có thể sử dụng Hồi Xuân đan mà thôi, nếu dùng Lưu xuân đan sẽ không thể chịu được dược lực của nó.

Tuy rằng như thế, Hồi Xuân đan này không chỉ tốc độ chữa trị nhanh hơn, mà còn chữa khỏi hoàn toàn, không giống Hồi Xuân đan trước kia thực lực càng tăng cao thì tác dụng càng nhỏ, đặc biệt là đối với võ giả Ngưng Mạch cảnh trở lên hiệu quả cực kì nhỏ bé, một lúc phải dùng nhiều viên mới có thể miễn cưỡng chữa khỏi.

Có thể nghĩ, trong đây lại có một khoảng lợi nhuận cực kì khổng lồ.

Làm đủ thực nghiệm sau, Công Nghi Thiên Hành cũng đem Hồi Xuân đan này giữ trong tay, cũng như Ích khí đan chỉ cấp cho người Thiên Long Vệ sử dụng, đồng dạng, y cũng đem giá của nó đè cao, nhưng cũng không ngang bằng Lưu Xuân đan — dù sao cũng là cấp bậc áp dụng khác nhau, nếu hiệu quả tốt hơn mười lần, vậy thì giá cả cũng tăng gấp mười lần đi.

Đương nhiên vẫn sẽ chia ra hai thành lợi nhuận, ghi lại bên trong sổ sách khác.

Lúc này dược phòng mở ra, hương dược so với trước kia càng thêm nồng đậm.

Công Nghi Thiên Hành thấy Cố Tá bưng chén chạy chậm ra, liền phất phất tay áo cho người Thiên Long Vệ rời đi. Sau đó nhận lấy chén thuốc, một ngụm uống hết.

Xong, y hơi hơi nhắm mắt.

Ban đầu chỉ cảm thấy có một chút nóng, rồi dần dần ấm áp thoải mái, thẳng đến lúc này, ấm áp kia đột nhiên biến thành nóng rực, trong nháy mắt kinh mạch liền trở nên nóng như lửa.

Trong lục phủ ngũ tạng y, cũng phảng phất một phen lửa đốt, khiến y có thể nghe được âm thanh khí huyết sôi trào!

Có lẽ dược lựa đối với y vẫn là quá mạnh, đau nhức đến che trời lấp đất, so với trước kia luyện tập đi đứng còn thống khổ hơn. Tựa như có vô số thanh đao cắt vào xương cốt, kinh mạch đứt gãy từng khúc.... Nhưng mà y biết rõ, hết thảy chỉ là ảo giác.

Y như cũ rất bình tĩnh, giống như xương cốt cùng kinh mạch chưa từng chịu qua một chút thương tổn.

Công Nghi Thiên Hành sắc mặt có chút trắng bệch, mồi hôi trên trán theo gương mặt chảy xuống làm ướt một thân quần áo cùng tóc dài, thế nhưng khiến y sinh ra một loại suy nhược đầy mỹ cảm.

Sống lưng y thẳng tấp, đến bây giờ cũng không có chút sợ hãi run rẩy nào, có thể thấy được y không phải hạng người yếu ớt bất kham.

Ước chừng qua nửa canh giờ, cảm giác đau đớn như thủy triều từ từ rút đi.

Công Nghi Thiên Hành mở mắt ra, trong mắt thành quang trong suốt, vừa lóe ra lập tức thu hồi.

Hắn dùng ý chí chịu đựng qua, sau khi ra một thân mồ hôi, lại phát hiện chính mình xưa nay chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy... Y giật giật cánh tay, vô cùng bủn rủn, nhưng cảm giác đau đớn một lần nửa giảm bớt.

Nói cách khác, khí huyết y đang dần dần "sống" lại!

Cố Tá một bên lo lắng đề phòng, cơ hồ nhào qua bắt lấy tay kim chủ nhà mình xem mạch, sau khi phát hiện ra nhiều thêm một tia sinh cơ, mới chậm rãi yên lòng.

Kim chủ không lúc nào không tạo ấn tượng mới mẻ cho hắn, người đau đớn có thể nhẫn như vậy thật sự chỉ hơn hắn ba tuổi thôi sao? Hắn cảm thấy chính mình gặp qua tai nạn xe cộ đã là rất đau rồi, kim chủ đây đau đến mồ hồi đầy đầu ngay cả run cũng không thèm run lấy một cái, cũng quá không khoa học đi!

Không có việc gì là tốt! Không có việc gì là tốt....

Công Nghi Thiên Hành mở miệng, hơi thở cũng không có chút loạn: "A Tá, như vậy rất tốt. "

Cố Tá không nói gì gật gật đầu.

Kim chủ có thể chịu đựng, vậy là tốt rồi... Hắn ở trong lòng khen ngợi kim chủ một chút.

Hắn định đến dược phòng nắm lấy thời gian tiếp tục luyện đan, đột nhiên bên ngoài có một hắc ảnh đi tới.

Cố Tá cũng tập quen thuộc hạ kim chủ xuất quỷ nhập thần, vừa nhìn thấy người tới mặc hắc y, liền biết là Thiên Long Vệ, nhưng là bộ dáng vội vã hoang mang, thì chưa từng thấy qua.

Là xảy ra chuyện gì rồi sao?

Cố Tá có chút tò mò, bất quá hắn biết càng hiếu kì sẽ càng mau chết, liền không có ý định nghe, tiếp tục đi vào trong.

Nhưng Công Nghi Thiên Hành tựa hồ không có ý định giấu hắn, không đợi hắn đóng cửa, âm thanh Thiên Long Vệ đã truyền đến trong tai.

"Bẩm công tử, gia chủ tương triệu*!"

*gọi trở lại

Từ từ...

Cố Tá lập tức ngừng bước.

Gia chủ tương triệu là cái quỷ gì? Kim chủ phải rời đi? Vậy hắn thì sao?

Công Nghi Thiên Hành trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?

Long Thiên Vệ nói nhanh: "Là thế gia chiến."

Cố Tá: "..."

Thế gia chiến lại là cái quỷ gì? Nghe từ "chiến" liền biết là không đơn giản, muốn đánh nhau sao?

Còn đang nghĩ ngợi, Công Nghi Thiên Hành vẫy vẫy tay về phía hắn: "A Tá lại đây."

Cố Tá vừa thấy, liền chạy nhanh qua.

Đây là muốn giải thích với hắn a! Chuyện tình liên quan đến những ngày sau này, hắn sẽ cẩn thận lắng nghe.

Sau đó, Công Nghi Thiên Hành quả nhiên đem tình hình cụ thể tỉ mỉ nói cho hắn.

Thế gia chiến thật ra giống với hắn tưởng tượng, là thế gia cùng thế so tài, so bằng sức chiến đấu, hoạt động này quyết định địa vị của thế gia.

Chủ yếu so đấu, là thực lực của bọn tiểu bối.

Công Nghi Thiên Hành là đích trưởng tôn của gia chủ đời trước, cha y cũng vừa ngồi lên vị trí gia chủ không lâu, y liền trở thành đích trưởng tử của gia chủ đương nhiệm. Một cái nhân vật trưởng tử đích tôn như vậy, dù không có giá trị vũ lực, cũng phải đến tham gia trận đấu của thế gia chiến này, nếu không chính là khϊếp nhược, khiến toàn gia tộc không thể ngẩng đầu.

Cố Tá cả kinh: "Này không phải là đi tìm chết sao?"



Editor: anh không có lỗi, lỗi là ở gia gia anh là gia chủ tiền nhiệm, lão cha anh là gia chủ đương nhiệm, nên anh bị "bắt nạt, ức hϊếp". *chấm nước mắt*
« Chương TrướcChương Tiếp »