Editor: sukiee
Một đời này của hắn vẫn như cũ là bộ dáng thiếu niên mảnh mai, chú định là không thể nào trở thành dạng hình nam nhân dương cương ngạnh hán(*) như này được.
Dương cương ngạnh hán: "刁剛硬漢" (diāo gāng yìng hàn) là một thành ngữ trong tiếng Trung Quốc. Nó thường được dùng để mô tả một người đàn ông cứng rắn, mạnh mẽ, thường là không linh hoạt hoặc cứng đầu.
Nhưng mà, hắn có thể cùng đại soái ca cực phẩm này có được một cái ban đêm mỹ diệu a!
Vì thế, tại thời điểm nam nhân đi ngang qua bên cạnh hắn, nguyên bản vẫn còn tựa ở cửa sau bên tường, Lăng Thiếu Trạch lập tức hướng về phía nam nhân nhào tới, ôm chặt lấy cái eo của đại soái ca - loại hình lý tưởng trong lòng hắn, chủ động phát ra lời mời nhiệt tình: "Soái ca ca, làm một pháo sao?"
Một đường đi tới, bị một mỹ thiếu niên nóng bỏng sắc mặt đỏ hồng nhìn chăm chú, còn đột nhiên bị mỹ thiếu niên ôm ấp yêu thương - Hạ Dập :... ? !
Hắn mặt lạnh, không lưu tình chút nào đẩy thiếu niên đang ôm lấy mình ra, âm thanh lạnh lùng nói : "Không hẹn, lăn."
Hạ Dập nhìn ra thể chất của thiếu niên này không phải rất cao, nên nắm tốt lực đạo, đem người đẩy ra, nhưng lại không thật sự làm hắn bị thương.
Chỉ là hắn vừa mới đi ra hai bước, nam hài vừa mới bị hắn đẩy ra ngồi dưới đất lại quấn tới, thập phần không biết xấu hổ từ bên cạnh hắn mà ôm lấy bắp đùi của hắn, thả mềm thanh âm khẩn cầu : "Soái ca ca, tôi nóng quá, thật là khó chịu, tôi giống như trúng dược, anh thật không thể giúp tôi một chút sao? Ô ô ô..."
Hạ Dập lúc này mới nhớ tới, vừa rồi lúc hắn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên, cũng tùy ý liếc mắt nhìn thiếu niên, sắc mặt của nam hài giống như hoàn toàn chính xác không đúng lắm.
Nói thế nào, hắn cũng được coi là chủ gia, thiếu niên này là khách nhân, nếu thực sự tại thọ yến của lão gia tử thọ yến xảy ra chuyện gì, nói ra cũng không được tốt lắm.
Hạ Dập cau mày lần nữa đem thiếu niên đang dùng sức ôm lấy bắp đùi hắn ra, nhưng lần này nhưng không có đẩy ra, mà là cách quần áo bắt lại cánh tay của hắn: "Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi phòng y tế nhìn xem."
Lăng Thiếu Trạch :... ? !
Ai mẹ nó muốn đi theo anh tìm bác sĩ, tôi là muốn ngủ anh!
Có điều, chỗ này trước công chúng, hoàn toàn chính xác không tiện.
Phòng y tế gì đó, có thể có!
Lăng Thiếu Trạch - đầy trong đầu là muốn làʍ t̠ìиɦ, lộ ra một nụ cười đáng yêu, ngoan ngoãn đáp : "Được rồi, soái ca ca, tôi đi theo anh."
Hạ Dập mang Lăng Thiếu Trạch đi là thông đạo nội bộ, cũng không phải đi qua sảnh yến hội.
Dọc theo đường đi, Lăng Thiếu Trạch nghe ngóng lấy tin tức mình muốn : "Soái ca ca, anh có đối tượng chưa?"
Hạ Dập không trả lời, hắn liền ôm lấy cánh tay của Hạ Dập, một mực truy vấn : "Hảo ca ca, nói cho tôi đi mà ~ "
Lập tức, xưng hô đều tiến dần lên một tầng.
Hạ Dập trên trán gân xanh thình thịch, lần nữa đem tay thiếu niên hất ra : "Không có, cũng không có ý định tìm. Câm miệng cho tôi! Lại nói nhao nhao tôi liền mặc kệ cậu."
Lăng Thiếu Trạch lập tức ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi theo sau lưng nam nhân, đi vào thang máy.
Nhưng ở trong lòng lại hắc hắc hắc hắc : Rất tốt, nam nhân, anh đã thành công khiến cho tôi chú ý. Đêm nay anh chính là người của tôi~
Rất nhanh, đã đến phòng y tế ở tầng 4.
【 tiểu kịch trường 】
Lăng Lăng sau khi biết tuổi của Hạ Dập, cũng không tiếp tục một hơi một tiếng soái ca ca, hảo ca ca, đổi giọng : Gia gia ngài tốt, gia gia gặp lại ~
Hạ Dập :... Gọi lão công!