Sở Vân Dung xuất thân bần hàn, hắn dựa vào thủ đoạn khôn khéo của mình, tuổi còn trẻ đã có tướng vị. Sở Vân Dung có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, như trăng xuân tuyết trắng, tao nhã vô cùng. Hồng Tụ là b …
Sở Vân Dung xuất thân bần hàn, hắn dựa vào thủ đoạn khôn khéo của mình, tuổi còn trẻ đã có tướng vị. Sở Vân Dung có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, như trăng xuân tuyết trắng, tao nhã vô cùng.
Hồng Tụ là bà chủ của tửu lâu Hoa Gian, từng là một nhạc kỹ, nàng xinh đẹp quyến rũ, phù phiếm phóng túng, toàn thân tỏa ra mùi tiền.
Hai người vốn không có điểm giao nhau, nhưng giữa họ lại có một nhi tử mười tuổi.
Năm đó, hai người xa lạ bị người ta tính kế, cùng nhau trải qua một đêm hoang đường.
Xong việc, thiếu niên đề nghị chịu trách nhiệm, nhưng thiếu nữ chỉ thờ ơ nói một câu: “Không cần.”
Không lâu sau, Hồng Tụ phát hiện mình có thai. Trải qua khó khăn chồng chất, nàng sinh ra một đứa con trai. Sau khi bị chủ viện ép bỏ con, nàng đành phải bất đắc dĩ bỏ đứa trẻ trước cửa nhà thiếu niên.
Sau này, thiếu niên đó từ một thư sinh nghèo trở thành một quyền tướng chức cao thế mạnh, nhưng nàng vẫn không muốn làm phiền hắn.
Ngày hôm đó, sở dĩ nàng lấy thân phận thân nương của đứa trẻ đến tìm hắn là vì bị người ta ép buộc.
Khi đó Sở Vân Dung đang cầm cuốn sách, dịu dàng kiên nhẫn hướng dẫn cho nhi tử mười tuổi của hắn học.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, hắn chỉ lạnh lùng nói một câu: “Không quen, đuổi ra ngoài.”
Nhưng sau này, nàng ở trước mặt vị quyền tướng, khóc lóc kể về những khó khăn khi sinh đứa trẻ, hắn đã đưa cho nàng chiếc khăn tay và nhẹ nhàng an ủi nàng.
Kế tiếp.
Hắn cho phép nàng thăm đứa trẻ, dung túng cho nàng làm rất nhiều việc quá đáng với hắn, thậm chí khi nàng bị trúng xuân dược một lần nữa, hắn cũng cho nàng lấy hắn để giải tỏa du͙© vọиɠ. Hắn đối với nàng vô cùng dịu dàng nhưng lại từ chối tình ý của nàng.
Nàng nghĩ, có lẽ vì nàng là sinh mẫu của nhi tử hắn nên hắn mới đối tốt với nàng.
Hồng Tụ đọc nam nhân như đọc một cuốn sách, nhưng nàng lại không thể nhìn thấu được nam nhân vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng này.
[Phiên bản nhi tử]
Sở Hoài Du: Một ngày nọ, ta gặp được một nữ nhân rất xinh đẹp. Bà ấy cũng thích mấy đồ bằng vàng sáng lấp lánh như ta. Bà ấy mỉm cười ân cần với ta và luôn tặng ta những thứ mà bà ấy quý trọng, nhưng ta biết bà ấy là vì thèm muốn vẻ ngoài của cha ta, muốn làm kế mẫu của ta nên mới không từ thủ đoạn mà đối tốt với ta.
Hừ, muốn làm kế mẫu của ta sao? Còn lâu mới có cửa! Nhưng mà... Xét thấy bà ấy rất có tiền nên ta miễn cưỡng để lại cho bà ấy cái cửa sổ.