Trên một sân thượng lộ thiên, một nữ tử dáng người thon dài đang ngồi ở nơi đó uống trà, phơi nắng, cả người rất thích ý.
‘’Hội trưởng.’’
Lúc này, một tên tiểu nhị từ dưới lầu đi lên, thấy nữ tử vội vàng nói: "Đã kết thúc.’’
‘’’Còn rất nhanh nha. "Nhã Lỵ gật gật đầu, sau đó hỏi:" Bọn Hồ Thiết Sơn đã đi rồi.’’
‘’Không có. "Tiểu nhị kia đi tới, nhỏ giọng nói vài câu, đôi mắt Nhã Lỵ nhất thời lộ ra tinh mang, sau đó lầm bầm lầu bầu nói:" Không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, Tô Kỷ Niên này có chút vượt quá tưởng tượng của ta, tựa hồ so với lão cha phế vật kia mà nói, càng có tầm mắt, chỉ là làm cho ta thật không ngờ hắn, dưới tình huống một chọi một, hắn lại có thể đánh bại Hồ Thiết Sơn!’’
"Chỉ là không biết hắn muốn ứng phó Hắc Lang trại phản công như thế nào đâu, theo hành động của hắn xem ra, hắn hẳn không phải là loại người sẽ đứng im chịu trận, chẳng lẽ hắn thật sự có tự tin đối mặt Hắc Lang trại?"
‘’Hội trưởng, Phúc quản gia tới, ở phía dưới, nói Tô thành chủ muốn gặp ngươi.’’
Tiểu nhị lại vội vàng nói.
‘’A.’’
Nghe nói như thế, khóe miệng Nhã Lỵ lộ ra nụ cười: "Tô Kỷ Niên này hẳn là chờ không kịp. Rốt cuộc là một thiếu niên, mặc dù có vài phần tài năng, nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn.’’
"Hội trưởng, con tôm hùm cay kia đang bốc hỏa trong thành Vạn Tượng, những thứ chúng ta mua lúc trước đưa đến thành Vạn Tượng, hoàn toàn là cung không đủ cầu, gần đây đã hết hàng hai ngày rồi, sao chúng ta không vội đi tìm Tô thành chủ nhập hàng?"
Tiểu nhị có chút tò mò hỏi.
‘’Ta có cái gì phải gấp.’’
Nhã Lỵ nhẹ nhàng vén mái tóc dài của mình, sau đó đặt chén trà xuống, cười nói: "Người sốt ruột cũng là người mua thành Vạn Tượng và người bán là Tô Kỷ Niên. Tô Kỷ Niên vất vả lắm mới tìm được công việc kiếm tiền này. hắn nhất định muốn bán nhiều một chút. lâu như vậy Chúng ta không đi thu tôm hùm của hắn, hắn nhất định là thiếu kiên nhẫn, cho nên lúc này, Ta có thể lấy được giá cả hợp lý hơn.
‘’Nhưng một con tôm hùm chúng ta đã kiếm được gần hai đồng bạc rồi. "Tiểu nhị có chút giật mình.
‘’Hắn thiếu kiên nhẫn, chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn. "Nhã Lỵ nói:" Hôm nay hắn bảo ta đi, khẳng định là muốn hỏi ta vì sao không đến thu tôm hùm, đến lúc đó ta có thể nhân cơ hội đem giá cả đè xuống, một đồng bạc hai đồng, Tô Kỷ Niên hắn khẳng định cũng muốn bán.’’
‘’Hội trưởng khôn khéo.’’
Tiểu nhị vừa nghe, thật đúng là có chuyện như vậy, Tô Kỷ Niên nhất định là sốt ruột, nếu Tô Kỷ Niên sốt ruột, vậy giá cả sẽ có thương lượng.
Nhã Lỵ đích thật là một người khôn khéo.
nàng vẫn không sốt ruột đi thu tôm hùm, một là muốn xem Tô Kỷ Niên rốt cuộc phải xử lý chuyện ở Hắc Lang Trại như thế nào, hai là chờ Tô Kỷ Niên thiếu kiên nhẫn, hiện tại nàng đợi được, đối với chuyện ở Hắc Lang Trại, Nhã Lỵ nhìn thấy Tô Kỷ Niên thật sự có chút bản lĩnh, nhưng trong mắt Nhã Lỵ, luận về thương mại, Tô Kỷ Niên nhất định là bị mình gắt gao đắn đo trong tay.
Dọc theo đường đi, Nhã Lỵ không có sốt ruột, chậm rãi đi tới, giống như là đang thưởng thức phong cảnh ven đường.
Bây giờ Nhã Lỵ không sốt ruột, nàng chỉ muốn nhìn Tô Kỷ Niên sốt ruột mà thôi.
Lề mề một hồi lâu, mới rốt cục đi tới phủ thành chủ, Lâm Phúc ở bên ngoài nói: "Thành chủ đại nhân, hội trưởng Nhã Lỵ tới.’’
‘’Cho vào đi.’’
Thanh âm Tô Kỷ Niên truyền đến.
Nhã Lỵ đẩy cửa đi vào thư phòng của Tô Kỷ Niên, vừa định nói chuyện, nhưng ngay lúc này, ánh mắt Nhã Lỵ sáng lên, mũi giật giật, nàng ngửi được một mùi thơm ngát phi thường, mùi vị này tựa như dung nhập vào tự nhiên, khiến Nhã Lỵ cảm giác được mình đang ở trên núi cao, ngửi được không khí trong lành nhất của trời đất.
Nhã Lỵ chăm chú nhìn, trên bàn Tô Kỷ Niên, lại đặt một bộ ấm chén kỳ quái.
‘’Đây là nước trà!’’