Phạm Bằng ngồi ở bàn bên cạnh thò đầu qua hỏi:
“Buổi trưa ăn gì?”
“Có muốn ăn lẩu ếch không? Thời tiết hơi lạnh nên phải ăn chút gì đó nóng hổi. Trong nồi có ớt tiêu vàng cộng thêm với đầu ếch to thật là tuyệt! Ta sẽ đãi ngươi bữa ăn này, xem như là đổi lại bữa ăn lần trước ta nợ ngươi!”
Phạm Bằng kéo Dương Hi đi ra phía ngoài tòa soạn, không giống như những “nhân viên bình thường” như Dương Hi này, Phạm Bằng là một dị năng giả, ngón trỏ và ngón cái của hắn có thể chụp ảnh và quay video bằng cách tạo thành một hình chữ nhật, còn có thể tải lên thiết bị thông qua Bluetooth trên ngón út, dị năng này được hắn tự xưng là “Đội paparazzi.”
“Đội Paparazzi” đã giúp hắn có thể tránh khỏi việc bị kiểm soát và tịch thu thiết bị chụp ảnh khi bước vào các bữa tiệc tối của nhiều người nổi tiếng, do đó những bức ảnh hắn chụp được cũng đầy giá trị.
Chỉ là hắn thường bán những bức ảnh này cho những tờ báo nhỏ khác và kiếm được rất nhiều tiền hoa hồng.
“Chết tiệt, hôm nay trời lạnh quá, những cô gái này không có cảm giác gì với nhiệt độ này sao.”
Phạm Bằng xoa xoa hai tay vào nhau, nhìn chằm chằm vào những cô gái chân dài ra vào bên ngoài quán lẩu ếch.
Dương Hi cười nhạt, e là người bạn tốt này của mình không biết con gái đều có một thứ gọi là Quang Chân Thần Khí.
Phạm Bằng trợn mắt nhìn Dương Hi đang đứng xoa tay bên cạnh:
“Nếu có thể được cùng ăn tối với những cô gái đáng yêu này thì thật tuyệt vời, nhưng thật đáng tiếc khi bên cạnh ta lại chỉ có một tên đàn ông là ngươi.”
Không biết vì sao, Dương Hi đột nhiên nghĩ tới Lâm Nại Tuyết.
“Này người anh em, đang nghĩ đến chuyện bậy bạ gì thế!”
Phạm Bằng giơ tay lên vẫy vẫy ở trước mặt Dương Hi.
Nhưng đúng lúc này, một cơn gió thơm ập đến, một cô gái cuộn sóng lớn ngồi xuống đối diện Dương Hi, chỉ là lúc này cô lại mặc một bộ quần áo chuyên nghiệp màu đen.
Cô gái tháo chiếc kính râm ra, nhướng mày nhìn Dương Hi nói:
“Anh đẹp trai, thêm một đôi đũa có được không?”
Dương Hi có chút kinh ngạc:
“Ngươi cũng làm việc ở gần đây à?”
Chẳng lẽ ta đã đoán sai nghề nghiệp của cô gái này sao?
Lâm Nại Tuyết gật đầu:
“Ta có hai công việc, ban ngày đi làm chính thức, ban đêm làm bán thời gian.”
Dương Hi bảo người phục vụ thêm một bộ bát đũa:
“Vậy là ngươi làm việc vất vả mà lại thiếu tiền sao?”
“Ừm, thiếu, thiếu chứ.”
“Nói mới nhớ, hôm nay ta cũng không phải là người chủ trì bữa ăn này, mà người mời chính là vị này đây.”
Dương Hi đυ.ng đυ.ng vào người Phạm Bằng, người đang ngồi im như ngỗng bên cạnh.
Phạm Bằng cũng tính là có khá nhiều bạn gái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Lâm Nại Tuyết.
“Này, sao ngươi lại gặp được cô gái này vậy? Ngươi không phải chưa từng yêu ai sao?”
Dương Hi nhổ ra một cái xương đùi ếch:
“Bạn thuê nhà cùng phòng.”
“Ngươi…như này…!”
Phạm Bằng liền cảm thấy vô cùng ghen tị, chẳng lẽ việc lão tử thuê cả chung cư vẫn là một sai lầm sao.
Bởi vì Dương Hi hiếm khi quen biết người khác giới nên Phạm Bằng liền có cách cư xử trái với ngày thường, biểu hiện vô cùng có chuẩn mực, cúi đầu tập trung ăn cơm.
Dương Hi không tiếp tục hỏi cô gái vì sao lại thiếu tiền như vậy, có điều trên thế giới này mỗi người đều có nỗi khổ riêng, nếu không phải đêm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ hắn cũng sẽ không biết tên của cô gái ở thuê chung phòng này.
Mặc dù hai người bọn họ sống trong cùng một căn chung cư cho thuê nhưng chẳng qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
Không khí trên bàn ăn trở nên ngượng ngùng, nếu như khi chỉ có hai người, Phạm Bằng sẽ nói chuyện với Dương Hi về những chủ đề đặc biệt nhàm chán, nhưng bây giờ lại có thêm Lâm Nại Tuyết, hắn cũng không muốn cướp đi sự chú ý của bạn tốt nên chỉ có thể thầm sốt ruột.
“Ta nói lão Dương này, sao ngươi có thể không chủ động tán gái trước vậy? Huống chi đây còn là một cực phẩm nữa chứ?”
Phạm Bằng âm thầm gửi tin nhắn cho Dương Hi trên điện thoại di động, nhưng Dương Hi còn chưa kịp mở ra xem thì một tiếng hét kinh hoàng đột nhiên vang lên từ trên đường phố!
“Dị thú!! Dị thú đã xuất hiện!”
Mọi người nhìn về hướng ngón tay chỉ của người đàn ông trung niên đang ôm chiếc cặp mà la hét thì thấy một đạo Hắc Khang đột nhiên xuất hiện nơi có bốn tấm biển “Bane giáo dục” trên tầng 4 của Ngân Thái, sau đó là những thứ trông giống như xúc tu của con nhện từ trong Hắc Khang thò ra, bất ngờ mở toàn bộ Hắc Khang ra, làm lộ ra một con ngươi màu đỏ tươi có đường kính khoảng nửa thước.
Con ngươi trợn trừng bất động một lúc như để thích nghi với ánh sáng của Úy Lam Tinh, sau đó nó liền nhìn thấy một đám đông đang hoang mang náo loạn phía dưới.
Thậm chí còn có một vài tài xế vì mất tập trung mà đâm thẳng vào nhau, ngã tư cũng vì điều này mà trở nên ùn tắc giao thông.
“Dị thú tới rồi, mau chạy đi!!!”
“Mẹ ơi! Ta muốn mẹ !”
Có một bé gái bất lực ngã xuống giữa đám đông đang chen lấn xô đẩy nhau.