Chương 43: Tò Mò

Dương Hi khó khăn trợ giúp Tiền Đa Đa gỡ xuống một cái xúc tua, phát hiện cô nhóc này mặc dù đau đến nước mắt nước mũi tràn lan trên mặt nhưng vẫn nhất quyết nhịn không kêu lên một tiếng nào.

“Tại sao ngươi lại không kêu đau chứ?”

“Ta là đang tiết kiệm thể lực để lát nữa còn chạy trốn!”

Dương Hi bật cười thành tiếng, đồng thời kích hoạt dị năng Khống Ngẫu để giúp Tiền Đa Đa giảm bớt cảm giác đau đớn.

“Này, sao lại không thấy đau chút nào nữa rồi.”

Tiền Đa Đa liền tò mò nói.

Dương Hi nói dối cô:

“Ta đã điểm một huyệt để giúp ngươi không còn đau nữa, vậy nên ngươi sẽ dễ chịu hơn.”

“Chú ơi, thật sự đúng là có thứ huyệt như vậy sao, vậy ngươi có thể điểm thêm cho ta vài huyệt nữa được không?”

“Thật là một ý tưởng tuyệt vời!”

Dương Hi liền cốc đầu cô một nhát.

Cuối cùng, sau khi giúp Tiền Đa Đa loại bỏ những xúc tua treo trên người cô, Dương Hi liền tống cổ cô đi:

“Mau nhanh chóng rời khỏi đây đi, dị thú ở nơi này vô cùng quỷ dị, cũng không phải là một trong những thi thể mà ngươi có thể xâu xé đâu.”

“Ta biết rồi, thưa chú!”

Dương Hi vừa quay đầu lại, liền phát hiện Tiền Đa Đa đang cho những xúc tu mới được gỡ ra này vào túi đựng đồ của mình.

Tuyệt vọng, hết cứu!

Dương Hi cũng không quan tâm đến cô nữa mà tập trung vào bộ xương của dị thú, nó đang xử lý tấm kim loại bịt kín miệng mình.

Có hàng chục xúc tua cứng rắn không ngừng đánh vào tấm kim loại, khiến tấm kim loại có hơi biến dạng.

Dương Hi lẩm bẩm nói:

“Xem ra dị thú này có chút ngốc, nếu như nó muốn ăn thì sao phải nhất quyết đòi chui qua miệng đầu lâu chứ, xương sườn trước tim cũng không có gì cản trở mà!”

Dường như đã nhận ra được ánh mắt mỉa mai của Dương Hi, dị thú khô lâu(*) liền ra tay một cách tàn nhẫn, trực tiếp thay đổi mục tiêu hủy diệt của xúc tua, thực sự đánh gãy phần bô phận nối với kim loại kia của mình, với một tiếng nổ lớn, tấm kim loại nối hàm răng trên và dưới của bộ xương chảy ra những dịch nhờn nhầy nhụa.

(*) Khô lâu: đầu lâu xương sọ.

“Grú!!!!!”

Miệng của dị thú cuối cùng cũng được thả tự do, nó ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng chói tai, các xúc tua khắp cơ thể nó điên cuồng múa may loạn xạ, chúng tập hợp đánh về phía Dương Hi!

Dương Hi không dám đỡ đòn này, khống chế kim loại trên mặt đất tạo thành một tấm chắn bảo vệ trước mặt mình.

Các xúc tua đập mạnh vào lớp vỏ kim loại, trực tiếp khiến cho lớp vỏ kim loại dày cứ vậy mà bị bóp méo.

Dương Hi nhân cơ hội, phát động Tinh Thần Xung Kích về phía dị thú khô lâu!

Một làn sóng Tinh Thần Xung Kích vô hình nhắm ngay vào trái tim giữa cái miệng to đầy máu của nó.

Nhưng lại không hề có tác dụng.

Các xúc tua đập vào lớp vỏ kim loại như một cơn mưa rào, mặc dù lớp vỏ kim loại phòng bị này không bị đánh vỡ ra nhưng nó lại không ngừng chìm xuống đất, không gian sinh tồn của Dương Hi cũng vì vậy mà không ngừng bị đè ép.

“Chú ơi, có thể châm lửa thùng xăng này cho ta được không!”

Tiền Đa Đa lấy xăng từ trong túi đựng đồ ra và dùng hết sức ném lên!

Thùng xăng bay theo một đường parabol vào đâm thẳng vào dị thú khô lâu, Dương Hi tập trung tinh thần tạo ra một quả cầu lửa bên trong thùng xăng!

Bùm một tiếng, thùng xăng phát nổ ngay lập tức khiến cho lửa bùng cháy dữ dội và bám lên người dị thú, không ngừng đốt cháy.

Trái tim của dị thú phát ra một tiếng kêu chói tai!

“Hóa ra thứ hắn sợ chính là lửa!”

Trong lòng Dương Hi âm thầm cảm thấy tiếc nuối, nếu như Mãnh Hỏa này của hắn có cấp độ cao hơn một chút, có lẽ hắn có thể khiến dị thú khô lâu này bị trọng thương con quái thú mà không cần phải dựa vào xăng.

“Chú ơi, chạy đi nhanh lên, chúng ta chia sáu bốn đi, ngươi bốn còn ta sáu!”

Tiền Đa Đa liều mạng chạy về phía dị thú nhưng lại bị Dương Hi từ phía sau bắt lại.

“Xoẹt.”

Một nhát đao hung hăng chém ngang nửa mét trước mặt Tiền Đa Đa, để lại một vết sâu nửa mét trên mặt đất.

Một bóng dáng già nua xuất hiện trước cửa xưởng, tóc tai của hắn bù xù, nhưng áo blouse trắng trên người lại cực kỳ sạch sẽ.

Người đến muộn này chính là giám đốc Trung tâm xử lý thi thể dị thú.

“Các ngươi có phải là kẻ trộm đã tấn công người của ta không?”

“Xem ra Đoạn Thủy Lưu ta nhiều năm không xuất hiện, vậy nên có một vài kẻ đã quên mất ta là ai rồi.”

Đoạn Thủy Lưu sao?

Trong lòng Dương Hi chấn động, Đoạn Thủy Lưu chính là anh hùng cấp A vô cùng mạnh ở Lộc Cảng thị hơn mười mấy năm về trước, trong trận chiến cuối cùng, hắn đã một mình chiến đấu chống lại dị thú cấp A Cuồng Bạo Cự Viên(*), và kết quả đã hạ gục nó bằng một thanh đao.

(*) Cuồng Bạo Cự Viên: vượn khổng lồ hung bạo.

Tại sao đường đường chính chính là một anh hùng cấp A mà giờ lại làm giám đốc của một trung tâm xử lý thi thể dị thú chứ?