Chương 26: Chuyển Khoản

Không giống như những người khác, Lưu Nguyên biết thuộc hạ này của cha mình mạnh đến mức nào, trong số bạn bè của hắn cũng có một vài dị năng giả, có đôi khi nóng nảy bọn họ sẽ đánh nhau, nhưng không ai trong số bọn họ có thể chịu được một chiêu của Liệt Diễm Quyền Thủ.

Nhưng người đàn ông thần bí đeo mặt nạ trước mặt này trong nháy mắt đã có thể giải quyết được hắn.

Dương Hi phớt lờ Lưu Nguyên, người đang say rượu bị dọa sợ đến mức tỉnh táo, Dương Hi đặt tay lên người Liệt Diễm Quyền Thủ và kích hoạt “Tróc.”

【Dị năng: Hỏa Diễm Quyền

Thông tin sơ lược: Có thể tạo ra ngọn lửa trên nắm tay để tấn công kẻ địch.

Đánh giá: Cấp C, cần thiết trong việc nấu ăn.】

Thu nhận Dị Năng Châu vào trong cơ thể, Dương Hi tạm thời vẫn chưa kích hoạt nó.

Hắn quay sang nhìn Lưu Nguyên, người đang giả vờ bình tĩnh.

Lưu Nguyên nuốt xuông ngụm nước bọt, nói:

“Vừa rồi ngươi muốn thương lượng chuyện gì, hiện tại có thể nói, ngươi là muốn đòi tiền sao? Ta có tiền, nếu dưới năm triệu ta có thể chuyển khoản cho ngươi ngay bây giờ.”

Dương Hi chậm rãi đi tới gần Lưu Nguyên.

“Vừa rồi ta muốn thương lượng một giao dịch với ngươi, nhưng bây giờ ta đã đổi ý, dù sao ngươi cũng không dạy bảo cho tốt người của mình, mà con người ta một khi đã ra tay sẽ không chỉ ra tay với một người.”

Dương Hi túm lấy cổ áo của Lưu Nguyên.

Lưu Nguyên đỡ hai tay lên ghế sô pha, cố gắng giữ thăng bằng:

“Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, đừng có manh động, chúng ta đều là người văn minh.”

Nghe những lời này, đám người Lâm Nại Tuyết trợn tròn mắt, Lưu thiếu này ngày thường không thiếu những lần động tay động chân với các cô gái bọn họ.

“Rốt cuộc ngươi cũng có ngày này!”

Không ít người từng bị Lưu Nguyên ức hϊếp đều âm thầm hả giận.

Có điều, bọn họ cũng biết người đàn ông đeo mặt nạ này rất có thể sẽ không ra tay đánh Lưu Nguyên, dù sao sau khi đánh Liệt Diễm Quyền Thủ, hắn vẫn còn đường sống, nhưng nếu tấn công con trai của Máy Móc Chiến Hùng thì thật sự sẽ chọc giận hắn ta.

Không một ai ở Lộc Cảng thị có lá gan chọc giận một anh hùng cấp A có tiếng.

Nhưng Dương Hi liền duỗi bàn tay đeo găng tay da ra, tát từng cái thật mạnh lên mặt Lưu Nguyên đến khi khiến hắn trực tiếp ngã xuống đất, miệng phun ra một chiếc răng đầy máu.

“Ngươi... Ngươi dám đánh ta sao? Ngươi có biết cha ta là ai không?”

Đám người lại lần nữa im lặng, Lưu thiếu vốn nổi danh là hung hăng ngang ngược mà nay lại bị người ta đánh!

Lần này đã có người âm thầm bỏ trốn, nếu như nhìn thấy Lưu Nguyên này bị đánh, sau này rất có khả năng sẽ bị tính sổ.

“Ta biết chứ, cha ngươi là Máy Móc Chiến Hùng.”

Dương Hi dừng lại một chút, thản nhiên nói:

“Nhưng vậy thì sao?”

Lời nói này của Dương Hi khiến Lưu Nguyên không khỏi khϊếp sợ, đây là lần đầu tiên danh tiếng của cha hắn không có tác dụng gì.

“Chúng ta cứ tiếp tục đi.”

Dương Hi đi tới, lại tát vào mặt Lưu Nguyên.

Không biết đã tát Lưu Nguyên bao nhiêu cái, đến khi Dương Hi cảm thấy tay mình có chút đau nhức mới dừng lại.

Mà Lưu Nguyên đã bị hắn đánh thành đầu heo luôn rồi.

“Ngươi... Nếu ngươi dám gϊếŧ ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Dương Hi làm như vậy, một mặt là để trút giận cho Lâm Nại Tuyết, mặt khác là để làm suy yếu ý chí của hắn.

Để cho tên ác ma này đối với Dậu Kê sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.

Dương Hi liền nói nhỏ bên cạnh Lưu Nguyên:

“Đánh ngươi lâu như vậy, cơn tức giận vừa rồi của ta cũng đã tiêu tan phần nào, chúng ta trở lại chuyện chính đi.”

“Ngươi có muốn biết ta định giao dịch gì với ngươi không?”

Lưu Nguyên oán hận nói:

“Mẹ nó, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ không bao giờ giao dịch với ngươi!”

Dương Hi chậm rãi nói:

“Nếu như giao dịch của ta lại thứ mà ngươi hằng mơ ước thì sao?”

“Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn có được dị năng không?”

Ánh mắt mơ hồ của Lưu Nguyên đột nhiên sáng bừng lên!

“Dị...dị năng sao?”

Lưu Nguyên cảm thấy đầu óc có chút quay mòng mòng, dị năng không phải là bẩm sinh sao?

Nhưng từ những gì kẻ thần bí này nói, có vẻ như hắn có thể ban cho chính mình dị năng.

“Lừa…lừa người, ngươi nghĩ mình là thần sao? Dị năng nói cho là có thể cho được sao?”

Dương Hi giúp hắn chỉnh lại chiếc cổ áo xê dịch do vừa nãy bị túm, vốn dĩ còn muốn vỗ nhẹ vào mặt hắn mấy cái, nhưng vừa giơ tay lên, người này đã bị dọa sợ mà nhắm chặt mắt lại.

“Ta tin, ta tin, ta tin!”

Xem ra hiệu quả của việc đánh đập khá tốt.

“Ta tin tưởng ngươi sẽ sớm hiểu rõ, nếu ngươi muốn thực hiện giao dịch, bảy ngày sau một mình ngươi tới địa điểm này.”

Dương Hi đưa cho Lưu Nguyên tờ giấy có ghi địa chỉ trên đó, đó là một nhà máy bỏ hoang mà hắn tìm thấy ở ngoại thành khi đang điều tra tài liệu tin tức, là một nơi hẻo lánh không người ở, rất thích hợp làm một địa điểm gặp gỡ.

Sau khi lợi dụng dị năng Ngụy Trang để rút lui khỏi quán bar, Dương Hi liền gọi cho Phạm Bằng.