Chương 16: Không Phải Chuyện Tốt

Phạm Bằng lúc đó mới nhận ra:

“Đúng vậy người anh em, ngươi dù sao cũng bị quăng một phát xuống đất, tốt xấu gì cũng nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, bảo hiểm dị thú có thể giúp ích được đấy!”

“Bảo hiểm dị thú” là một loại bảo hiểm do các công ty bảo hiểm cung cấp để bảo vệ tính mạng của người sử dụng khi bị dị thú tấn công, phía chính phủ của Liên bang cũng khuyến nghị mọi người dân nên mua một chiếc.

Suy cho cùng, trong hoàn cảnh ngày nay, khả năng cả đời ngươi cũng có thể không gặp tai nạn xe cộ, nhưng việc dị thú xâm lược là số phận mà mỗi người dân của Úy Lam Tinh đều không thể tránh khỏi.

Theo thống kê của chuyên gia, trung bình mỗi người ở Úy Lam Tinh sẽ gặp phải 3,26 lần dị thú xâm lược trong đời.

Cũng không biết bọn họ dựa vào cái gì để tính toán như thế nhưng tóm lại là có thể hù dọa được người khác.

Dương Hi đương nhiên biết chính mình không bị thương, hơn nữa tạm thời hắn cũng không thể đến bệnh viện khám, chuyện này có thể sẽ bại lộ thân phận dị năng giả của hắn.

Những chuyện hắn sắp làm tiếp theo rất nguy hiểm, và việc duy trì thân phận của một người bình thường có thể giúp hắn tránh được không ít rắc rối.

Bởi vì công việc vẫn chưa làm xong nên Dương Hi và Phạm Bằng tạm biệt Lâm Nại Tuyết để quay lại công ty tiếp tục làm việc.

Sau khi xử lý xong đống tài liệu còn tồn đọng đã là tám giờ tối, Dương Hi cũng khéo léo từ chối lời mời đi ăn cùng của Phạm Bằng và lại đi vào nhà vệ sinh vừa nãy, hắn bỏ khẩu trang, áo choàng và găng tay còn sót lại trong hộp đựng đồ vào ba lô.

Sở dĩ buổi tối chọn cởi bỏ đồ ngụy trang trong nhà vệ sinh này là vì camera ở đây đã bị hỏng.

“Cũng coi như là tiết kiệm được không ít phiều phức.”

Hôm nay có thể nói là một ngày vô cùng bận rộn, quan trọng nhất chính là dị năng “Nại Hỏa Chi Xác” này đã đạt được cấp B, Dương Hi cảm thấy bản thân sẽ phải dành một chút thời gian để tiêu hóa thành quả của ngày hôm nay.

Đôi khi có quá nhiều dị năng cũng không phải là chuyện tốt, mặc dù những dị năng giả thông thường chỉ có một dị năng, nhưng thông qua quá trình rèn luyện và tu luyện khắc khổ, bọn họ có thể khám phá ra nhiều loại tác dụng khác nhau, mà Dương Hi chỉ sợ khó có thể dành nhiều tâm sức cho một dị năng.

“Tạm thời sẽ không thu thập thêm dị năng mới.”

Dương Hi đặt ba lô sang bên cạnh, nhắm mắt thư giãn trên tàu điện ngầm.

Dương Hi lần nữa lặng lẽ khởi động Siêu Não, trên đường về nhà tranh thủ luyện tập Đại Não Siêu Tần cũng là một ý kiến không tồi, hiện tại hắn thật sự không có đủ thời gian, đành phải tranh thủ thời gian từng chút một để học.

Khứu giác không ngừng được khuếch đại, Dương Hi có thể ngửi thấy mùi thịt nướng BBQ của chú ngồi đối diện, thì là, tỏi và một ít ớt bột, hừm, đây là mùi cà tím nướng, trên người chú này cũng có mùi dầu máy, có thể là một người thợ sửa chữa xe cộ, tay phải của hắn có mùi máu tươi, có thể là trong quá trình sửa chữa đã bị thương.

Người ngồi cách hắn một mét là một phụ nữ, mùi nước hoa có chút nồng, ừm, còn có mùi hôi nách, trong miệng có mùi sầu riêng nhưng không nồng lắm, đoán chừng là cô ấy đã ăn không phải sầu riêng mà là thứ gì đó có mùi sầu riêng, kẹo hay bánh ngọt đây?

Cần phân tích thêm.

Hừm,

nếu ta có thể ngửi ra được nhãn hiệu nước hoa trên người người phụ nữ này, ta liền có thể tính toán đại khái thu nhập của cô ấy, rồi từ từ suy ra nghề nghiệp và thông qua thói quen để suy đoán tính cách của cô ấy.

Xem ra cần bổ sung thêm nhiều kiến thức cơ bản trong những hoạt động thường ngày rồi.

Mặc dù trước mắt Siêu Não chỉ là cấp D+, nhưng tiềm năng của nó lớn hơn nhiều so với Nại Hỏa Chi Xác cấp B, nếu được khám phá đúng cách, nó sẽ giúp ích nhiều hơn cho Dương Hi ở một khía cạnh nào đó.

“Hả? Có ai đó thực sự đã lấy trộm đồ của ta sao?”

Dương Hi liền mở mắt ra ngay lập tức khi ba lô của mình bị động vào.

Có lẽ là do hành vi bảo vệ ba lô của Dương Hi khiến tên trộm hiểu lầm trong túi có thứ gì đó quý giá, hơn nữa hắn đang nhắm mắt nên tên trộm tưởng có cơ hội, lúc này mới ra tay với hắn.

Nếu không thì một người thanh niên trưởng thành sẽ không phải là mục tiêu của những tên trộm.

“Tên khốn này!”

Dương Hi nhanh chóng đứng dậy đuổi theo tên trộm mặc áo khoác hàng không màu xanh đậm, nhưng khi hắn đẩy những hành khách bên cạnh sang một bên, hắn lại phát hiện trong xe không còn có bóng dáng của tên trộm này!

Cửa giữa của các toa xe không mở nên tên trộm không thể nào chạy sang toa xe khác.

Mà trong số khoảng chục người trong toa xe này, không ai trong số họ phù hợp với đặc điểm của tên trộm vừa rồi!

Dù hắn có cởϊ qυầи áo ra thì có thể giấu túi xách của Dương Hi ở đâu được chứ?

Gặp phải dị năng giả rồi sao?