Vương Lạc Ly với Từ Trường Sinh cùng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt xong mắt chữ O mồm chữ A.
Mình đã nhìn thấy gì thế này?
Từ Trường Sinh không thể tin được, dụi dụi mắt.
Còn Vương Lạc Ly dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, răng rắc!
Hai người bọn họ nhìn thấy Vũ Huyền Nguyệt ôm chặt lấy Giang Bắc Thần, Giang Bắc Thần đưa lưng về phía họ, nhưng quần áo của Vũ Huyền Nguyệt đã rách nát, phần lớn đều đã bị che lại.
Bọn họ chỉ nhìn thấy hai tay trắng bạch dính đầy máu tươi, và cả đôi chân thon dài.
“Sư......sư tôn!" Vương Lạc Ly hơn nửa ngày mới kêu lên một tiếng, đau lòng chạy ra ngoài.
Từ Trường Sinh sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, nói: "Xin lỗi sư tôn, quấy rầy rồi!"
Giang Bắc Thần lúc này mới ý thức được có người đi vào, hơn nữa còn bị nhìn thấy.
Chuyện không phải như các ngươi nghĩ đâu!
Giang Bắc Thần thầm kêu to, muốn chứng minh mình trong sạch.
Vũ Huyền Nguyệt cũng giật mình tỉnh táo lại, thấy quần áo của mình đã rách tả tơi lại còn ôm chặt sư tôn, hình như còn bị người khác nhìn thấy, sắc mặt không khỏi đỏ bừng.
Giang Bắc Thần cũng vội vàng buông Vũ Huyền Nguyệt ra, quay lưng lại.
“Ngươi mau mặc quần áo vào, theo ta ra ngoài!" Giang Bắc Thần đưa lưng về phía Vũ Huyền Nguyệt nói.
Vũ Huyền Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo rách tả tơi của mình, rất nhiều chỗ đều bị lộ ra ngoài, mặt không khỏi nóng bừng lên, lấy một bộ váy dài màu đỏ nhạt từ trong nhẫn trữ vật ra mặc vào.
Giang Bắc Thần thầm niệm kinh, loại bỏ đi suy nghĩ bất chính trong đầu.
“Sư tôn, con xong rồi." Vũ Huyền Nguyệt mở miệng nói.
Giang Bắc Thần không quay đầu lại, nói một câu: "Đến chủ điện chờ ta.”
Nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.
Sau khi Vương Lạc Ly chạy tới bờ Khổ Hải, liền ngồi sụp xuống đất, ôm hai đầu gối, vẻ mặt như kiểu ghen tuông vậy.
"Sư tỷ, đừng nghĩ nữa, sư tôn sẽ không trách ngươi đâu." Từ Trường Sinh ở bên cạnh an ủi nói.
Vương Lạc Ly không trả lời, nàng đang suy nghĩ tại sao sư tôn lại coi trọng Vũ Huyền Nguyệt mà không coi trọng mình, rõ ràng là mình tới trước.
“Nhưng nói ra cũng thật kỳ lạ, Vũ sư muội rõ ràng là Nữ Đế, vậy mà còn có thứ khiến nàng ta sợ hãi.”
“Sư tỷ ngươi không biết đâu, lúc ấy Vũ sư muội bị dọa đến co đầu rụt cổ góc tường phát run, nếu không phải sư tôn đến giúp đỡ giải quyết, chậc chậc hậu quả ấy à.”
Từ Trường Sinh cũng không biết Vương Lạc Ly có nghe hay không, cứ tự nói tự nghe.
Vương Lạc Ly cuối cùng cũng nghe được những lời Từ Trường Sinh nói.
Vũ Huyền Nguyệt bị dọa?
Vậy sư tôn vào trong cứu nàng ta, nàng ta sợ hãi ôm sư tôn, thì cũng có thể hiểu được, đổi lại là ta, phỏng chừng cũng sẽ bị dọa không hề nhẹ.
Hơn nữa, là nàng ta ôm sư tôn, cũng không phải sư tôn chủ động ôm nàng ta.
Một chính nhân quân tử như sư tôn, sao có thể thừa nước đυ.c thả câu chứ?
Đúng đúng đúng, là mình nghĩ sai rồi!
Vương Lạc Ly vừa nghĩ tới đây, trong nháy mắt liền bình thường lại.
Không thể không nói, ngươi vĩnh viễn cũng không biết một nữ nhân đang nghĩ cái gì đâu.
Nàng có thể trong nháy mắt nghĩ đến vô số loại khả năng.
Giang Bắc Thần đi tới bờ Khổ Hải, múc nước rửa mặt, hòng bỏ đi cái du͙© vọиɠ xấu xa trong lòng.
“Sư tôn, xin lỗi!" Vương Lạc Ly tiến lên xin lỗi, vì mình hiểu lầm sư tôn mà xin lỗi.
Xin lỗi?
Ngươi lại làm chuyện gì xấu mà phải xin lỗi ta chứ?
Chẳng lẽ là ngươi dẫn Vũ Huyền Nguyệt tới phòng luyện công, không có nói cho nàng ta biết cách đi ra?
Nhất định là vậy.
Nghĩ tới đây, Giang Bắc Thần liền nói: "Bây giờ không sao rồi, không cần thiết phải xin lỗi.”
Nói xong, liền trở về chủ điện, bên phía Vũ Huyền Nguyệt còn cần phải xử lý.
Vương Lạc Ly thấy sư tôn không trách mình, trong lòng càng cảm kích.
Vũ Huyền Nguyệt đứng ở trên chủ điện, vệt đỏ ửng trên mặt mãi vẫn chưa tản đi.
Trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ, lúc nàng tuyệt vọng, Giang Bắc Thần giống như chúa cứu thế đột nhiên xuất hiện, mang đến cho nàng hy vọng, cứu nàng thoát khỏi ma trảo.
Giang Bắc Thần đi vào, thấy Vũ Huyền Nguyệt đứng ở phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì, uy áp của Nữ Đế, chẳng còn sót lại chút gì.
“Huyền Nguyệt!" Giang Bắc Thần khẽ gọi một tiếng.
“A!" Vũ Huyền Nguyệt nghe thấy tiếng của Giang Bắc Thần, trong lòng có hơi bối rối, giống như có một con nai con đang nhảy nhót trong lòng.
Giang Bắc Thần nhìn sắc mặt nàng ửng hồng, trong lòng không khỏi suy đoán:
“Chẳng lẽ vẫn còn xấu hổ?”
Đường đường là Nữ Đế, cho dù xấu hổ, cũng không đến mức không thể khống chế được vẻ mặt chứ.
“Khụ khụ!" Giang Bắc Thần giả vờ ho khan một cái, đi lên bậc thang, ngồi lên chủ vị.
"Huyền Nguyệt, ngươi không cần phải sợ, người xuất hiện trong phòng luyện công, là người trong lòng ngươi sợ hãi nhất, không muốn đối mặt nhất, cũng chính là tâm ma của ngươi."
“Chỉ có chiến thắng tâm ma của mình, ngươi mới có thể đi xa hơn nữa.”
Giang Bắc Thần giải thích cho nàng, để lần sau nàng vào trong, có thể chuẩn bị tâm lý.
Vũ Huyền Nguyệt nghe Giang Bắc Thần nói vậy, cúi đầu xuống.
Nàng lúc ấy cho rằng là thật, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, bị ép đến đường cùng.
Nếu không có sư tôn, mình thật sự không biết nên làm gì.
"Hơn nữa, nếu đánh không lại, ngươi chỉ cần hét lên ba tiếng: “Đừng đánh ta nữa" tâm ma sẽ tự động biến mất.” Giang Bắc Thần tiếp tục nói.
Vũ Huyền Nguyệt trong đầu đang nghĩ tới sư tôn, nên những câu hắn nói phía sau đều chẳng nghe lọt tai.
“Được rồi, ngươi cũng bị thương rồi, trở về thiền phòng nghỉ ngơi một chút đi." Giang Bắc Thần nói với nàng.
“Vâng!" Vũ Huyền Nguyệt đáp lời, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sư tôn đang bị sương mù bao phủ, vệt ửng hồng trên mặt mãi vẫn chưa tan.
“Nhìn ta làm gì?" Giang Bắc Thần hỏi.
Người phía dưới, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy người phía dưới.
“Con đi ngay đây!" Vũ Huyền Nguyệt lên tiếng, có chút bối rối rời đi.