Trận pháp tiêu tan đi, linh thuyền dừng trên trận pháp đột nhiên rơi xuống.
“Nhà tranh của ta!”
Trần Hắc Thán đau lòng kêu lên một tiếng, linh thuyền rơi xuống, làm sập cả nhà tranh của hắn.
Vũ Huyền Nguyệt lúc này mới hiểu được, tại sao linh thuyền của mình đến nơi này lại bị kẹt lại, hoá ra là do nơi này có trận pháp, chỗ vùng trời này, đều bị trận pháp ngăn cách.
"Chu Đế, xuống đây nói chuyện đi." Giang Bắc Thần nhẹ giọng hô, ngẩng đầu lên nói chuyện, quá sức mệt.
Vũ Huyền Nguyệt thấy thân phận của mình bị một câu vạch trần, vô cùng kinh ngạc, trên mặt tràn ngập khϊếp sợ.
Chỗ này là lãnh thổ của Nam Đường, cách Đại Chu của nàng tận mấy vạn dặm đường, vậy mà vẫn có thể bị nhìn ra thân phận.
Hơn nữa, hắn chính là tiên nhân trong miệng của thiếu niên ngăm đen kia, sao nhìn không giống nhỉ?
Giang Bắc Thần không để ý đến nàng, đứng quá mệt, bèn chậm rãi đi tới bên bờ Khổ Hải, ngồi xuống cầm cần câu thả câu.
Mấy đệ tử, thành thật đi theo sau Giang Bắc Thần.
Vũ Huyền Nguyệt chần chờ một hồi, chậm rãi từ không trung đáp xuống, đi về phía Giang
Bắc Thần, tò mò hỏi: "Sao ngươi biết thân phận của ta?”
Giang Bắc Thần lắc đầu cười, thản nhiên nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Cũng không thể nói cho ngươi biết ta có tuệ nhãn, có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra thân thế và lai lịch của người khác được chứ?
Vũ Huyền Nguyệt cảm giác một phen, tu vi của những người khác nàng đều có thể nhìn thấu, cũng chỉ có người đang ngồi này, khí tức sâu như biển, hoàn toàn nhìn không thấu.
“Chẳng lẽ thật sự là cao nhân?" Vũ Huyền Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn thì có chút giống, nhưng hoàn cảnh và chỗ ở nơi này......đúng là không dám khen.
Thấy Vũ Huyền Nguyệt mãi không nói lời nào, Giang Bắc Thần liền mở miệng lần nữa nói: "Nữ Đế Đại Chu ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, là có chuyện gì?"
Vũ Huyền Nguyệt nghe vậy sửng sốt, sau đó liền nói: "Ta ra ngoài, có điều là vì để theo đuổi tiên đạo vô thượng hư vô mờ mịt mà thôi, thấy nơi này vừa rồi có dị tượng, bèn tới xem thử.”
“Đường đường đế vương từ bỏ giang sơn không ngó ngàng, chỉ vì theo đuổi tiên đạo hư vô mờ mịt, đúng là đáng kính.” Triệu Hoằng mở miệng nói, hai tay chắp sau lưng, quay lưng về phía Vũ Huyền Nguyệt.
Đại Chu nằm ngay phía đông Đại Đường, hai bên có qua lại với nhau, song cũng có va chạm.
Hắn đối với vị nữ đế này, đương nhiên cũng biết.
“Truy tìm tiên đạo mà đuổi tới Tiên Đạo Môn của ta, chậc chậc ngươi may mắn thật đó!” Vương Lạc Ly mở miệng nói.
Tiên Đạo Môn?
Lấy tiên đạo làm tên, chẳng lẽ nơi này chính là khí vận của ta?
Vũ Huyền Nguyệt vẫn không dám tin tưởng, phải quan sát nhiều mới được, nàng thân là nữ đế, bản lĩnh quan sát vẫn phải có.
Nhưng nàng nhìn mọi người, đối với người thả câu trước mắt này vô cùng cung kính, không giống giả vờ, hơn nữa cái người ngồi ở dưới bia đá kia, khí tức còn khủng bố hơn so với mình, rõ ràng chỉ là mới vừa trúc cơ mà thôi?
Vừa Trúc Cơ?!
Chẳng lẽ dị tượng thiên địa vừa rồi là do hắn Trúc Cơ gây ra?
Vũ Huyền Nguyệt nghĩ tới đây, không khỏi cẩn thận quan sát Từ Trường Sinh đang ngồi ở dưới Ngộ Đạo Bia bên bờ Khổ Hải.
Càng nhìn càng thấy mạnh mẽ không hề tầm thường.
Giang Bắc Thần không biết Vũ Huyền Nguyệt đang suy nghĩ gì, hiện tại hắn đang cân nhắc, phải làm thế nào mới có thể thu Vũ Huyền Nguyệt làm nữ đế, tâm tư thủ đoạn hơn người, không phải là người có thể tùy tiện lừa dối được.
"Thứ lỗi cho ta nói thẳng, các ngươi nói nơi này là Tiên Đạo Môn, nhưng ta không hề thấy có chỗ nào giống bộ dạng Tiên Đạo Môn nên có cả.” Vũ Huyền Nguyệt nói.
Nàng còn muốn suy tính, để chứng thực suy đoán trong lòng.
“Xì, chẳng lẽ ngươi ngay cả bên ngoài là hư ảo, bên trong là một vùng trời khác cũng không rõ sao?” Trần Hắc Thán thản nhiên nói.
“Bên ngoài là hư ảo, bên trong là một vùng trời khác?" Vũ Huyền Nguyệt lặp lại câu nói này, có chút không rõ.
“Thứ ngươi nhìn thấy, chỉ là thứ sư tôn ông ấy cho ngươi nhìn thấy mà thôi.”
Vương Lạc Ly bổ sung.
Vũ Huyền Nguyệt đánh giá bốn phía, cũng không có gì kỳ lạ.
Chẳng lẽ thật sự là ta nhìn lầm? Nhưng linh thuyền của mình đã làm sụp nhà tranh là thật mà.
Hơn nữa, sư tôn của bọn họ xem ra cũng chỉ hai ba mươi tuổi, sao mà lại là ông ấy được?
Nghĩ không thông, nghĩ mãi không ra.
Giang Bắc Thần thả câu hồi lâu, thấy cũng tàm tạm rồi, liền mở miệng nói: "Ngươi tìm tiên đạo vô thượng, lại tới Tiên Đạo Môn của ta, chứng tỏ ngươi có duyên với bản tôn, ta có thể phá lệ thu ngươi làm đồ đệ, không biết ngươi có bằng lòng hay không?”
Lời này vừa nói ra, Vũ Huyền Nguyệt rơi vào do dự.
“Có thể cho ta thấy sự cường đại của Tiên Đạo Môn trước không? Chỉ dựa vào một lời nói, ta khó mà tin được!” Vũ Huyền Nguyệt nói.
Tai nghe là hư mắt thấy là thật!
Giang Bắc Thần thản nhiên cười, kéo sợi dây câu, khí tức cường đại, chợt phát ra.
Chúng đệ tử nhao nhao chuẩn bị sẵn sàng, quỳ một gối trên mặt đất, tiếp nhận cỗ uy áp cường đại này.
Từ Trường Sinh cũng bị cắt ngang cảm ngộ, từ trong lĩnh ngộ tỉnh lại, gian nan chống đỡ thân thể.
Vũ Huyền Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị luồng khí tức mạnh mẽ này đè ép, đến mức quỳ một gối xuống, không thẳng nổi lưng.
Nàng cảm thấy luồng khí tức này vô cùng mạnh mẽ, giơ tay lên, là có thểhủy diệt tất cả.
“Còn nghi ngờ gì nữa không?" Giang Bắc Thần thản nhiên hỏi.
“Không......không có!" Vũ Huyền Nguyệt gian nan nói.
Giang Bắc Thần nhẹ gật đầu, tâm niệm vừa động thu hồi thần thông, sau đó nhìn về phía Từ Trường Sinh.
"Trường sinh, ta truyền cho ngươi phương pháp kích hoạt trận pháp của Khổ Hải, về sau Khổ Hải, sẽ do ngươi trông coi."
Giang Bắc Thần nói xong, ngón tay điểm một cái, một luồng ánh sáng trắng chui vào trong mi tâm Từ Trường Sinh, cho hắn một chút quyền hạn.
“Vâng, sư tôn!" Từ Trường Sinh chắp tay tạ ơn, chúng đệ tử thấy vậy hâm mộ không thôi.
Sớm biết trông coi Khổ Hải, còn có thể kiểm soát Khổ Hải, ta đã xin lệnh của sư phụ từ lâu rồi.
“Ngươi đi theo ta!" Giang Bắc Thần nhìn Vũ Huyền Nguyệt, chậm rãi trở về chủ điện.