Chương 64: Nước Chảy Thành Sông

Trên không trung Đại Chu, một chiếc linh thuyền nhanh chóng bay tới, trong nháy mắt liền biến mất ở phía chân trời.

Trên linh thuyền, người đứng không phải ai khác, chính là nữ đế Vũ Huyền Nguyệt.

Nàng sai Văn Nhân Kinh Vũ dịch dung thành bộ dáng của nàng, thay thế nàng xử lý triều chính, còn nàng thì lái linh thuyền chuồn đi.

Vũ Huyền Nguyệt trên linh thuyền, mất đi vẻ u sầu, vui vẻ ra mặt, tâm tình rất tốt.

“Cuối cùng cũng có thể truy tìm tiên đạo vô thượng rồi!”

Nàng từ nhỏ đã muốn tu tiên, vì thế không ngừng cố gắng, nàng cũng từng cảm thán ông trời bất công, đã cho nàng thân thế không tốt.

Bắt đầu từ chín tuổi, phụ hoàng nàng qua đời, lại không có con nối dõi, nàng dưới sự sắp xếp của mẫu hậu chấp chưởng triều chính.

Từ đó, liền bắt đầu kiếp sống của nữ đế.

Thứ nàng muốn không phải làm nữ đế, mà là tu tiên.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, nàng âm thầm mưu tính đã lâu, ma ma thị vệ hầu hạ nàng trong cung, toàn bộ đều là tâm phúc của nàng.

Dù cho các nàng biết nữ đế hiện tại là giả trang, các nàng cũng không dám nói ra.

Còn đại thần trong triều, mỗi người một chức, trung thành tận tâm. Cho dù nàng không vào triều, đại thần trong triều cũng ai làm việc nấy, chưa từng quá phận.

Có thể làm được bước này, đủ để thể hiện ra thủ đoạn của nàng!

Nàng đứng trên linh thuyền, điều khiển linh thuyền bay về phía đông nam.

Trong triều có Tư Thiên Giám, đã từng suy tính vận mệnh của nàng cho nàng.

Vận mệnh của nàng ở hướng đông nam, vì suy tính vận mệnh của nàng,

Giám Chính của Tư Thiên Giám còn bị cắn trả, đến nay vẫn chưa bò dậy khỏi giường được.

“Tiên đạo, ta tới đây!” Nữ đế mừng rỡ nói, tăng tốc nhanh hơn, nàng muốn sớm rời khỏi Đại Chu nơi đã ràng buộc nàng bao nhiêu năm.

……

Tiên Đạo Môn.

Mặt trời lên cao, Giang Bắc Thần từ từ tỉnh lại.

Đi ra ngoài, không ôm mặt trời nữa, sợ Vương Lạc Ly lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Đến bên bờ, buồn chán ngồi chống cằm, chờ khí vận chi tử.

Hắn sợ mình lỡ như bỏ lỡ khí vận chi tử, thì phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy mấy vòng.

Chỉ là không có cần câu, luôn cảm giác có chút không quen được.

Ngồi chán chê một hồi, Giang Bắc Thần đi ra phía sau núi, tìm một cây gậy gỗ tương đối dài, làm một đoạn dây thừng, sau đó tìm một sợi dây thép làm móc câu, rồi mới chạy đến bờ Khổ Hải thả câu.

"Vẫn là câu cá thoải mái!"

Đang thả câu, Từ Trường Sinh đi tới.

“Sư tôn!”

Nhìn Từ Trường Sinh đi tới, Giang Bắc Thần nghĩ tới hắn sắp sửa phải Trúc Cơ rồi, nhưng không có Vật Trúc Cơ.

“Trường Sinh, ngươi có biết vì sao vi sư không cho ngươi Vật Trúc Cơ không?” Giang Bắc Thần chậm rãi mở miệng nói.

Từ Trường Sinh nghe vậy sửng sốt, tối hôm qua sư tôn kêu hắn củng cố tu vi, hiện tại tu vi của hắn đã vững chắc, chỉ còn thiếu Vật Trúc Cơ nữa thôi.

“Đồ nhi không biết!" Từ Trường Sinh thành thật nói.

“Bởi vì ngươi không cần!" Giang Bắc Thần thản nhiên nói.

Từ Trường Sinh có Phù Văn Hóa Cốt, tư chất vốn đã cao siêu, cho dù không cần Vật Trúc Cơ, có khúc Đại Đạo Chi Cốt đó, hắn cũng có thể Trúc Cơ.

Từ Trường Sinh nghe Giang Bắc Thần nói vậy không khỏi sửng sốt.

Trúc Cơ cần Vật Trúc Cơ, hoặc là Trúc Cơ Đan, đây là quy luật sắt thép của Tu Tiên Giới, không ai có thể tránh khỏi.

Mà sư tôn lại nói mình không cần Vật Trúc Cơ?

Chẳng lẽ lời sư tôn nói là thật?

“Xin sư phụ chỉ giáo!" Từ Trường Sinh chắp tay nói.

Giang Bắc Thần cũng không trả lời, giật giật dây câu.

Từ Trường Sinh nhìn nước trong Khổ Hải sóng sánh, giống như hiểu được ý của sư tôn.

“Đa tạ sư tôn chỉ giáo, ta hiểu rồi!" Từ Trường Sinh mừng rỡ nói.

Hắn nhìn thấy nước trong Khổ Hải sóng sánh, tưởng là sư tôn nhắc nhở mình, mình không cần phải cố chấp tìm kiếm Vật Trúc Cơ, hết thảy nước chảy thành sông là được rồi.

Hiểu á

Ngươi hiểu gì rồi?

Ta còn chưa nghĩ ra nên lừa dối ngươi như nào, ngươi đã hiểu rồi á?

"Nếu đã hiểu rồi, thì lui xuống tu luyện đi." Giang Bắc Thần phất tay nói.

Mặc dù không biết hắn hiểu được cái gì, nhưng mặc kệ hắn, bản thân may mắn có thừa, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện được chắc?

Từ Trường Sinh thi lễ xong, trên mặt tươi cười rời đi, trong lòng đã có cách Trúc Cơ.

Giang Bắc Thần ngồi cả một ngày.

Đến buổi chiều, ngáp một cái rồi đứng dậy, vươn vai duỗi tay, lười biếng nói: "Đã một ngày rồi, sao còn chưa thấy động tĩnh gì?”

"Thôi bỏ đi, dù sao ta cũng không vội."

Giang Bắc Thần nói xong, thu cần câu lại, chuẩn bị về chủ điện ngủ bù.

Vừa muốn trở về, đột nhiên một khí tức cường đại, từ nhà tranh truyền đến.

Một cột sáng cực lớn, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, xông thẳng lên trời, trong nháy mắt, trời đất thay màu.

“Đậu má, nhanh vậy đã Trúc Cơ rồi á?”

Giang Bắc Thần nhìn nhà tranh của Từ Trường Sinh, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

Buổi sáng hắn mới nhắc nhở xong, còn chưa tới một ngày, Từ Trường Sinh đã sắp Trúc Cơ rồi.

Hơn nữa khí thế này, lớn thật đấy!

Biết thì là Trúc Cơ, không biết còn tưởng là cường giả Kim Đan đột phá Nguyên Anh cơ đấy.

Thiên địa dị tượng cỡ này, so với lúc Triệu Hoằng Trúc Cơ còn mạnh hơn nhiều.

Chỉ thấy trên bầu trời, tựa hồ có tiên âm lượn lờ, thiên nữ nhảy múa, tiên cung hiện lên, như ẩn như hiện trong tiên vụ.

……

Nằm ở khu vực trung tâm của Thiên Nguyên Châu.

Một tòa lầu các chọc trời đứng sừng sững, ở tầng cao nhất của lầu các, một lão giả khí huyết đã cạn chợt mở mắt.

“Đại khí vận giả hiện thế, hoàng kim thịnh thế, sắp sửa mở ra!”

Lão giả khí huyết đã cạn sau khi nói xong, khí tức hoàn toàn biến mất.

Hắn là lão tổ Thiên Cơ Các, có thể xem bói Thiên Cơ, có thể phỏng đoán được một góc của tương lai.

Mà câu cuối cùng hắn để lại, đã bị các chủ Thiên Cơ Các bưng bít.

Lời này mà truyền ra, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn, hắn phải đợi sau khi bí cảnh mở ra, mới truyền ra ngoài.