Chương 61: Phượng Hoàng Bay Lên Trời

Quỷ Vương Tông!

Một luồng khí tức khiến người ta tim đập nhanh đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả mọi người ở Quỷ Vương tông đều sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên.

“Đây là, tông chủ ngài ấy sắp đột phá rồi!" Đại trưởng lão nhìn ra hướng phía sau núi, vứa sợ hãi vừa vui mừng nói.

Những người khác cũng biết được tông chủ sắp đột phá, hết sức vui mừng.

Tông chủ càng mạnh, bọn họ làm đệ tử cũng lại càng có tự tin hơn.

Sau này ra ngoài bắt nạt người khác, cũng không sợ bị người của đối phương tới kiếm chuyện, nói cách khác, gọi chó cậy thế người đây mà.

Khí tức không ngừng mạnh lên, cuối cùng lại trở về yên tĩnh.

Đại trưởng lão nhanh chóng chạy vào trong chủ điện, chắp tay chúc mừng nói: "Chúc mừng tông chủ, thực lực tiến thêm một bước!”

Các trưởng lão và đệ tử khác cũng nhao nhao tỏ vẻ chúc mừng.

“Chúc mừng tông chủ!”

Tông chủ mặt không đổi sắc nhìn về phía trưởng lão và chúng đệ tử bên dưới, vẻ mặt

hờ hững nói: "Ta vẫn chưa bước tới được bước đó, thời khắc mấu chốt tinh thần bị quấy nhiễu.”

Một câu nói, làm cho nụ cười của mọi người đông cứng lại, giọng nói cũng theo đó mà ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều không dám há to miệng hô hấp, sợ chọc tông chủ nổi giận.

"Lúc ta đột phá, con nhóc Vương gia kia đột nhiên xuất hiện, nó không chết, lòng ta không yên!” Tông chủ Quỷ Vương Tông chậm rãi mở miệng nói.

“Đại trưởng lão nghe lệnh, ngươi dẫn một trăm đệ tử, hai chấp sự trưởng lão, đi đem con nhóc Vương gia kia về đây cho ta!”

Tông chủ Quỷ Vương Tông hạ lệnh.

“Vâng! "Đại trưởng lão nặng nề lên tiếng đáp.

Sau đó dẫn theo các trưởng lão lui ra ngoài, cả một đường đều không nói chuyện.

Gọi hai chấp sự trưởng lão và chọn một trăm đệ tử, đi tới Tiên Đạo Môn.

Tiên Đạo Môn!

Trên chủ điện, Vương Lạc Ly đẩy cửa đi vào, ngay đúng lúc Giang Bắc Thần đi tới, đột nhiên giẫm phải một quyển sách.

“Đây là?" Vương Lạc Ly ngồi xổm xuống nhặt sách lên, mở trang đầu tiên ra, một luồng đao ý tiến vào trong đầu nàng.

Vương Lạc Ly vội vàng nhắm mắt lại, lĩnh ngộ luồng đao ý này.

“Đoạn Kim Toái!" Vương Lạc Ly không nhịn được khẽ quát một tiếng, nghiêm mặt nói:

Giang Bắc Thần đang ngủ say thì tỉnh giấc.

“Sao vậy? Sao vậy?” Giang Bắc Thần xoay người ngồi dậy, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Thấy Vương Lạc Ly phía dưới đang ngồi xếp bằng dưới đất, Thiên Đao Cửu Trảm mà hắn vứt đi đang nằm trên đầu gối nàng.

Moá!

Cái này mẹ nó cũng có thể lĩnh ngộ được á?

Đây rõ ràng là đao ý, một người luyện kiếm như nàng, vậy mà lại có thể lĩnh ngộ được đao ý!

Giang Bắc Thần thầm châm chọc, rất là bất lực.

Một lúc lâu sau, Vương Lạc Ly đứng dậy, khom lưng bái: "Đa tạ sư tôn ban pháp!”

Giang Bắc Thần nghe được câu cảm ơn này, sắc mặt càng thêm khó coi.

Bản thân suy ngẫm cả nửa ngày cũng chưa hiểu, người khác chỉ là liếc mắt một cái là lĩnh ngộ được đao ý ngay, có còn thiên lý nữa hay không hả?

“Ừm, ngươi tìm ta có việc gì?" Giang Bắc Thần cố nén nỗi khó chịu trong lòng, lạnh nhạt hỏi.

"Sư tôn, đệ tử đã Luyện Khí tầng chín rồi." Vương Lạc Ly thành thật nói.

Giang Bắc Thần hiểu ý của nàng, tâm niệm vừa động, liền lấy Phượng Hoàng Tinh Huyết ra.

Một giọt Phượng Hoàng Tinh Huyết, bỗng nhiên xuất hiện trên tay Giang Bắc Thần, được một tầng ánh sáng trắng bao phủ, ẩn chứa uy áp vô thượng, giống như muốn đè sập hư không chung quanh.

“Đây là Phượng Hoàng Tinh Huyết, có thể giúp ngươi Trúc Cơ!" Giang Bắc Thần thản nhiên nói.

Trong lòng tuy rằng rất không nỡ, nhưng bản thân không dùng được, chỉ có thể cho Vương Lạc Ly.

“Đa tạ sư tôn!”

Cảm nhận được uy áp cường đại truyền đến từ Phượng Hoàng Tinh Huyết, Vương Lạc Ly biết vật này không hề đơn giản.

Hơn nữa còn là Phượng Hoàng Tinh Huyết trong truyền thuyết, Phượng Hoàng và Chân Long giống nhau, ở tu tiên giới vô cùng hiếm muốn thấy cũng không thấy được.

Chỉ có hậu duệ huyết mạch hỗn tạp của Phượng Hoàng, chứ hoàn toàn không có Phượng Hoàng thuần huyết.

Sư tôn quả nhiên rất mạnh, ném một quyển đao pháp xuống đất cho ta, xem ra là muốn rèn luyện ý thức của mình, để mình tiếp nhận Phượng Hoàng Tinh Huyết!

Vương Lạc Ly dường như đã nghĩ thông suốt, tại sao dưới chân mình lại có đao pháp.

Thì ra là sư tôn cho mình, để mình rèn luyện ý thức trước, sau đó tiếp nhận Phượng Hoàng Tinh Huyết.

Giang Bắc Thần vung tay lên, Phượng Hoàng Tinh Huyết bay về phía Vương Lạc Ly.

Vương Lạc Ly ngồi xếp bằng dưới đất, Phượng Hoàng Tinh Huyết chậm rãi tới gần chui vào mi tâm của nàng.

Trong nháy mắt, Vương Lạc Ly cảm giác được trong đầu có một hư ảnh của Phượng Hoàng mạnh mẽ xuất hiện, ngửa mặt lên trời kêu dài, như là đang kêu rên, cũng như là đang phản kháng.

Mà Vương Lạc Ly giữ vững tâm thần, thuần phục Phượng Hoàng Tinh Huyết, dung hợp để bản thân sử dụng.

Giang Bắc Thần ở bên ngoài nhìn thấy hơi thở của Vương Lạc Ly từ từ mạnh lên, cực kỳ không ổn định.

“Chẳng lẽ còn có thể xảy ra vấn đề?" Giang Bắc Thần có chút khó hiểu, hắn chưa từng Trúc Cơ, không biết đây là cảm giác gì.

Mà trên bầu trời Tiên Đạo Môn, mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.

Đại trưởng lão Quỷ Vương Tông dẫn theo một trăm đệ tử Quỷ Vương Tông và hai đại chấp pháp trưởng lão đứng trên đỉnh núi.

“Không phải nói Tiên Đạo Môn ở đây sao? Tại sao không có gì cả?” Đại trưởng lão lớn tiếng quát hỏi, hắn đã tìm khắp chỗ này từ trong ra ngoài rồi, nào có bóng dáng Tiên Đạo Môn, chỉ là một sườn núi nhỏ.

Ầm ầm!

Một tia sét đánh xuống, hư ảnh Phượng Hoàng hiện lên không trung, ngửa mặt lên trời kêu dài, đinh tai nhức óc, dường như đang chống lại sự bất công của số phận, cũng giống như là muốn đột phá thoát khỏi nơi này.

Đệ tử Quỷ Vương tông bên dưới hoàn toàn không chịu nổi cỗ uy áp này, lũ lượt quỳ rạp trên mặt đất, hai tay che lỗ tai.

Còn đại trưởng lão đứng ở trên đỉnh núi, mắt chữ O mồm chữ A nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Hắn sống mấy trăm năm, làm gì đã được thấy qua cảnh tượng như này, nhìn chằm chằm muốn lòi cả mắt ra ngoài.

“Đây......đây là......thần thú trong truyền thuyết!”

Đại trưởng lão trừng to mắt nhìn hư ảnh Phượng Hoàng trên bầu trời, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Tiên Đạo Môn không tìm được, ngược lại lại nhìn thấy dị tượng thế này!

Sau đó hư ảnh Phượng Hoàng cấp tốc lao xuống, đại trưởng lão không dám động đậy.

Hư ảnh Phượng Hoàng xuyên qua thân thể đại trưởng lão, sau đó biến mất.

Tinh huyết cả người đại trưởng lão đều bị rút khô, thân xác nhanh chóng khô quắt lại, từ từ ngã xuống, hóa thành tro bụi bay vào trong không trung.