Chương 58: Trong các ngươi có người đã động vào cần câu của ta

Đại Đường!

Thiết Hàn Lỗi mang theo cần câu quay về bẩm báo, cũng nói rõ tình huống.

Đường Đế Triệu Thời Minh nhìn cần câu trong tay, sắc mặt âm trầm, ánh mắt thấy rõ không có ý tốt.

“Chỉ mang về một cái cần câu thôi à?" Triệu Thời Minh trầm giọng nói.

Thiết Hàn Lỗi rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, thành thật nói: "Mạt tướng bảo vệ bất lực, khẩn cầu bệ hạ trách phạt!"

Triệu Thời Minh nhắm mắt lại, suy tư hồi lâu, thở dài:

"Bỏ đi, sống chết có số, con ta bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chờ quốc sư tỉnh lại, phỏng đoán hướng đi của hắn là được."

“Thiết tướng quân, trẫm có một chuyện muốn dặn dò ngươi!”

Sau đó, Triệu Thời Minh ném một tờ giấy cho Thiết Hàn Lỗi.

Thiết Hàn Lỗi mở ra nhìn lướt qua, sắc mặt đột nhiên trở nên khẩn trương, sau khi xem xong vội vàng nuốt luôn tờ giấy.

“Vâng!" Thiết Hàn Lỗi nặng nề lên tiếng đáp.

Triệu Thời Minh khoát tay áo, lúc này hắn mới lui ra ngoài.

Nhìn cần câu trong ngự thư phòng, ánh mắt Triệu Thời Minh âm trầm.

……

Bên bờ Khổ Hải.

Năm người Trần Hắc Thán đứng song song nhau, Giang Bắc Thần hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui nhìn năm người bọn họ.

Giang Bắc Thần chăm chú nhìn năm người bọn họ, mở miệng nói: "Trong các ngươi, có người đã động vào cần câu của ta!”

“Chủ động giao ra đây, có lẽ ta có thể xử phạt nhẹ!”

Năm đệ tử liếc mắt nhìn nhau, xua xua tay, lắc lắc đầu.

Bốn người Trần Hắc Thán biết sư tôn mỗi ngày đều muốn thả câu, tuy rằng không biết tại sao ngày nào hắn cũng đều phải thả câu, nhưng bọn họ biết cái cần câu kia nhất định rất quan trọng.

Bình thường sờ cũng không dám sờ, chớ nói chi là cầm.

Còn Lâm Hiên vừa tới Tiên Đạo Môn, cái gì cũng không biết, chớ nói chi là cần câu.

Giang Bắc Thần nhìn kỹ năm người bọn họ, thấy bọn họ không giống người sẽ lấy cần câu của mình.

“Chẳng lẽ thật sự không phải bọn họ?" Giang Bắc Thần nghi hoặc hỏi.

Vậy cần câu nhỏ của mình rốt cuộc đã chạy đi đâu mất rồi?

Thôi vậy, hôm nào rảnh rảnh làm lại một cây là được, dù sao cũng chỉ là tiện tay làm.

“Khụ khụ, chuyện cần câu, tạm thời bỏ qua một bên.”

Giang Bắc Thần dừng một chút, ánh mắt chuyển sang Lâm Hiên.

“Lâm Hiên, cởϊ áσ ra.”

Lâm Hiên nghe vậy sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng:

"Sư phụ...sư phụ, con không có sở thích Long Dương."

***Long Dương: giống đoạn tụ, hiểu nôm na là chơi gay.

Những đệ tử khác sắc mặt trắng bệch, sư tôn đây là muốn làm gì?

Giang Bắc Thần đầu đầy hắc tuyến, tức giận nói: "Ngươi nghĩ gì vậy hả? Vi sư bảo ngươi cởϊ áσ, nhảy xuống Khổ Hải, gột rửa ma tính của ngươi.”

Nghe Giang Bắc Thần giải thích xong, các đệ tử hiểu ra, nỗi lo lắng của Vương Lạc Ly cũng đã tiêu tan.

Ta còn tưởng sư tôn thích nam nhân, hoá ra là do ta suy nghĩ nhiều, xem ra ta vẫn có cơ hội.

Lâm Hiên hiểu ra xong thì nhanh chóng cởϊ áσ, lộ ra dáng người gầy gò.

Hắn là một cô nhi, từ nhỏ ăn cơm trăm nhà mà lớn, cơ thể tương đối gầy yếu, nếu không bước lên con đường tu luyện, thể chất cũng không có được sự thay đổi.

Cởi xong, Lâm Hiên "bùm" một tiếng nhảy xuống Khổ Hải.

Lâm Hiên vốn tưởng rằng Khổ Hải chỉ là một cái hồ nước nhỏ, nhưng sau khi nhảy vào, hắn mới phát hiện, nơi này nào phải hồ nước, rõ ràng chính là biển!

Biển rộng mênh mông, hoàn toàn không nhìn thấy bờ, mà hắn lại nhảy thẳng vào trung tâm, không biết bơi hướng nào.

“Các ngươi đều trở về tu luyện đi, ta ở đây trông chừng Lâm Hiên là được rồi.”

Giang Bắc Thần phất phất tay, giải tán đám đệ tử.

Không cần thiết phải ở lại đây, kế tiếp cứ để Khổ Hải gột rửa ma tính của Lâm Hiên là được.

“Vâng!" Chúng đệ tử lên tiếng rời đi, có người tới phòng luyện công, có người đi phòng thiền, có người về nhà tranh nghỉ ngơi.

Giang Bắc Thần ngồi ngay ngắn bên bờ, vung tay lên, nhìn cảnh tượng bên trong Khổ Hải. “Bơi tới bờ bên kia, mới có thể siêu thoát!”

Thanh âm của hắn xuyên thấu vào trong Khổ Hải, lọt vào tai Lâm Hiên.

“Sư phụ, bờ bên kia ở đâu?" Lâm Hiên trong bể khổ há miệng hỏi.

“Nơi lòng ngươi hướng tới, chính là bờ bên kia!" Giang Bắc Thần nói như thật.

“Nơi lòng ta hướng tới?” Lâm Hiên tỉ mỉ cảm ngộ câu nói của sư tôn, “Nơi lòng ta hướng tới?”

Lâm Hiên chọn một chỗ, nhắm mắt lại bơi qua.

Bơi chưa được bao lâu, Lý Long bay lên trời, doạ Lâm Hiên sợ tới mức ngây ra tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.

“Mình tiêu rồi!”

Lâm Hiên nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, trong lòng nhen nhóm nỗi tuyệt vọng, đối mặt với Lý Long, hắn không hề có chút năng lực phản kháng nào.

Lúc Lý Long sắp rơi xuống, một bàn tay duỗi vào trong, tựa như bàn tay của Thượng Đế, một phát bắt lấy Lý Long.

Nhìn bàn tay đột nhiên xuất hiện, Lâm Hiên trong lòng vô cùng cảm kích.

“Sư tôn!”

“Ngươi tiếp tục!”

Lời nói của Giang Bắc Thần truyền vào, Lâm Hiên gật đầu, tiếp tục bơi về phía trước.

Mà bên ngoài.

Giang Bắc Thần nhìn Lý Long trong tay, đánh nó một cái.

“Ngươi nghịch quá đấy, hù chết người ta thì phải làm sao?”

Lý Long ở trong tay Giang Bắc Thần giống như cá vàng mất nước, dãy dụa hai cái, rồi nằm im chẳng nhúc nhích nữa.

Thấy Lý Long thành thật, Giang Bắc Thần mới từ từ thả Lý Long xuống nước.

“Ngươi thành thật một chút cho ta, còn nhảy nhót lung tung nữa đêm nay ta sẽ ăn cá nướng!"

Lý Long bơi tới bên chân Giang Bắc Thần, thân mật cọ cọ, rồi lặn xuống nước, không dám nhảy nhót nữa.

Lâm Hiên trong bể khổ, không ngừng bơi về phía trước, nhưng cứ mãi không nhìn thấy bờ bên kia.

Giang Bắc Thần nhìn thể lực của hắn từ từ cạn dần, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ.

“Kỳ lạ, không phải nói gột rửa ma tính của hắn à? Sao lại không có gì thay đổi nhỉ?”

Lâm Hiên trong Khổ Hải, ngoại trừ thể lực tiêu hao một chút, dường như không có gì thay đổi.