Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta! Chưởng Giáo Tông Môn Ẩn Thế

Chương 57: Tiên Đạo Môn Biến Mất Rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau.

Mấy trăm chiếc Linh Chu đen kịt bay phía trên Tiên Đạo Môn, phía trên Linh Chu có một lá cờ lớn viết chữ “Đường" thẳng đứng, mà người đứng ở trên chiếc linh thuyền thứ nhất, rõ ràng chính là đại tướng quân Thiết Hàn Lỗi.

"Tướng quân, đã đến nơi rồi, chỉ là thuộc hạ không nhìn thấy sơn môn!” Một tướng sĩ mặc mãnh hổ khôi giáp, khoác áo bào mãnh hổ màu đỏ bẩm báo.

Hắn là tướng quân của Hổ Bí Quân, Chu Mãnh.

Thiết Hàn Lỗi đứng trên boong tàu, cúi đầu nhìn xuống, phía dưới chính là một sườn núi nhỏ, còn có một cái hồ nước nhỏ, không còn thứ gì khác......

“Kỳ quái, nơi này rõ ràng là chỗ của Tiên Đạo Môn, Tiên Đạo Môn đâu?" Thiết Hàn Lỗi đầu đầy dấu chấm hỏi.

Lần trước hắn đến, vẫn còn bốn năm căn nhà tranh với một bia đá nát.

Bây giờ trở lại lần nữa, tấm bia đá đã biến mất, cùng với đó là mấy căn nhà tranh cũng không thấy đâu, cho dù là dọn đi, cũng phải để lại chút dấu vết chứ?

"Chu Mãnh, ngươi dẫn người xuống xem xem." Thiết Hàn Lỗi kêu lên.

Chu Mãnh gật gật đầu, gọi một trăm người, đi theo hắn xuống dưới kiểm tra.

Thiết Hàn Lỗi ở phía trên nhìn chằm chằm tình hình phía dưới, mỗi một góc ngách cũng đều không bỏ sót.

Còn Chu Mãnh dẫn binh xuống dưới, đi dạo chung quanh một vòng, cái gì cũng không thấy, đừng nói là người, cho dù là gà rừng cũng không có.

“Nơi hoang vu hẻo lánh này, sao có thể có người ở chứ?”

Chu Mãnh ngồi xổm bên hồ nước rửa tay, hoài nghi đại tướng quân Thiết Hàn

Lỗi có phải đã dẫn nhầm đường rồi hay không.

Nơi này một chút dấu vết sự sống cũng không có, rõ ràng chính là một ngọn núi hoang.

“Hả? Sao ở đây lại có cần câu?" Chu Mãnh đang rửa tay, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một cái cần câu.

Cần câu được làm từ tre khô, bên trên có một sợi chỉ, trên sợi chỉ buộc một cây kim, thẳng đứng.

"Như này mà câu được cá, mẹ nó ta sẽ nuốt hết toàn bộ lưỡi câu trong khắp thiên hạ này!”

Chu Mãnh cầm cần câu nhìn một hồi, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khinh thường.

Thiết Hàn Lỗi nhìn thấy cần câu trong tay Chu Mãnh, vội vàng từ trên linh thuyền nhảy xuống, cướp lấy cần câu trong tay Chu Mãnh.

“Đây là, cần câu cá của chưởng môn Tiên Đạo Môn!” Thiết Hàn Lỗi vừa nhìn đã nhận ra cái cần câu có lưỡi câu thẳng này.

“Nói như vậy, nơi này đúng là tông môn của Tiên Đạo Môn, chỉ là bọn họ đã chuyển đi mà không để lại dấu vết gì.”

Chu Mãnh thành thật nói, đánh giá cần câu trong tay Thiết Hàn Lỗi, càng nhìn càng thấy bình thường.

“Cần câu có lưỡi câu thẳng, nếu mà có thể câu được cá, thì đúng là gặp quỷ rồi.” Thống lĩnh của Thủ Vệ Quân đi tới nói.

“Vậy ngươi đi gặp quỷ đi, cần câu có lưỡi câu thẳng này đúng là có thể câu được cá đấy.” Thiết Hàn Lỗi thản nhiên nói.

Chu Mãnh nghe được câu này, cả khuôn mặt đều đen lại.

Ta có thể rút lại những gì ta vừa nói không?

Thiết Hàn Lỗi cân nhắc hồi lâu, không tìm được tông môn, chỉ có thể mang theo cái cần câu này về báo cáo kết quả trước thôi.

“Rút lui!”

Nói xong, nhảy một phát, bay lên Linh Chu.

Những người khác vội vàng đuổi theo, Linh Chu khởi động, hóa thành một luồng ánh sáng hồn biến mất nơi phía chân trời.

……

“Hắt xì!”

Giang Bắc Thần đang ngủ đột nhiên hắt xì một cái, tỉnh lại từ trong cơn say ngủ.

ngáp một cái, vươn vai duỗi chân, đi ra ngoài.

"Ánh mặt trời buổi sáng, luôn vô cùng ấm áp.”

Giang Bắc Thần vươn hai tay ôm lấy mặt trời, gió mát thổi qua, cũng không cảm thấy lạnh.

Một hồi lâu sau, Giang Bắc Thần cảm giác có người chắn trước mặt mình, bèn mở mắt ra, thấy Vương Lạc Ly vẻ mặt thẹn thùng đứng trước mặt mình.

Không khí trong nháy mắt ngưng đọng......

Không phải, ngươi cứ luôn đứng trước mặt ta làm gì vậy hả?

Trong lòng Giang Bắc Thần đầy bất đắc dĩ, đã hai lần rồi đấy.

Thiếu chút nữa ôm trúng rồi, tuy rằng trong lòng Giang Bắc Thần cũng có suy nghĩ đó, nhưng trong tông môn còn có các đệ tử khác, bị nhìn thấy thì không hay.

“Lạc Ly à, sáng sớm ngươi tới đây, là có chuyện gì vậy?” Giang Bắc Thần rút tay về, xấu hổ hỏi một câu.

"Sư tôn, ta vừa từ thiền phòng trở về, chuẩn bị quay về." Vương Lạc Ly vẻ mặt ngượng ngùng nói.

Nàng vừa mới đi ra, cho rằng Giang Bắc Thần dang rộng hai tay là muốn ôm mình, do dự thật lâu mới đi tới.

"Ồ, vậy được rồii, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

Giang Bắc Thần nói xong, chắp hai tay sau lưng vòng qua Vương Lạc Ly, đi về phía Khổ Hải.

Vương Lạc Ly nhìn Giang Bắc Thần rời đi, muốn kêu một tiếng, lời đến miệng lại nói không nên lời, trên mặt hiện lên một vệt ửng đỏ.

“Lần sau mình phải chủ động hơn một chút!" Vương Lạc Ly thầm nghĩ trong lòng.

Giang Bắc Thần ngồi vào vị trí của riêng mình, đưa tay nắm lấy cần câu.

Một phát, chộp vào không khí.

Quay đầu nhìn, trên mặt đất nào có cần câu.

“Cần câu của ta đâu?”

Giang Bắc Thần lập tức ngây ngẩn cả người, cần câu vẫn để ở chỗ này sao lại không thấy nữa?

"Ai ăn cắp cần câu của ta?" Cái cần câu kia, là Giang Bắc Thần khổ sở, tốn ba ngày mới làm ra được đấy.

Câu cá thành thói quen mất rồi, không có cần câu đột nhiên cảm thấy có chút không quen.

"Không đúng, cần câu của ta đặt bên bờ Khổ Hải, không ai lấy mới đúng!”

Giang Bắc Thần trong lòng sinh nghi, hơn nữa cần câu của mình cũng không phải vũ khí gì, chỉ là thứ hắn dùng để gϊếŧ thời gian mà thôi.

Ai lại lấy cần câu của hắn làm gì?

“Tất cả đệ tử, đến Khổ Hải gặp ta!”

Giang Bắc Thần hô to một tiếng, thanh âm vang vọng khắp Tiên Đạo Môn.

Bất kể là đang lĩnh ngộ hay đang ngủ, tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói của Giang Bắc Thần, bèn đi ra ngoài.

Chúng đệ tử vừa nghe, tưởng là đã xảy ra đại sự gì, không dám chậm trễ, nhao nhao rời khỏi phòng chạy tới Khổ Hải.
« Chương TrướcChương Tiếp »