Trong thị trấn nhỏ.
Trong một nhà trọ, ba hắc y nhân quỳ trên mặt đất.
"Điện hạ, nhiệm vụ thất bại!"
Người cầm đầu báo cáo tình hình, nói ra hết tất cả mọi chuyện trong phòng luyện công.
Ở trước mặt hắn, một thiếu niên đang ngồi nghịch kim bài, nhị hoàng tử Đại Đường Triệu Vũ.
Năm ấy mới mười bảy tuổi, đã thể hiện ra thủ đoạn hơn người, sát phạt quyết đoán, âm thầm bồi dưỡng tâm phúc.
“Tần Hổ, ngươi đường đường Trúc Cơ đỉnh phong, còn dẫn theo hai mươi tu sĩ Trúc Cơ
đi gϊếŧ người cũng không gϊếŧ được, ngươi nói bổn hoàng tử giữ ngươi lại làm đếch gì?”
Triệu Vũ âm trầm nói, trong lời nói lộ ra một cỗ sát ý mãnh liệt.
“Điện hạ thứ tội!" Tần Hổ dập đầu, cầu xin tha thứ, cả người phát run.
Tuy tu vi của hắn cao hơn so với Triệu Vũ, nhưng hắn không dám phản kháng Triệu Vũ.
Triệu Vũ trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: "Hà thúc, làm phiền ngươi rồi.”
“Điện hạ đừng mà!" Tần Hổ sợ hãi nhìn bóng người từ trong bóng tối đi ra, bị doạ sợ tè cả ra quần.
Hắc y âm thầm đi ra, không nói hai lời, giơ tay đánh chết ba người Tần Hổ.
“Điện hạ, có cần ta đi giải quyết không?" Người dưới lớp áo bào đen hỏi, giọng nói khàn khàn.
"Tạm thời không cần, phụ hoàng đã hạ lệnh cho đại tướng quân, ít ngày nữa đại tướng quân sẽ đến. Khối lệnh bài này, cũng nên trả lại rồi, nếu không phụ hoàng sẽ hoài nghi ta.” Triệu Vũ bình tĩnh nói.
……
Đại Đường, trong vương cung.
Hoàng đế Triệu Thời Minh nổi trận lôi đình, đã hai ngày rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Thiết Hàn Lỗi vẫn chưa nhận được lệnh bài, mà hắn truyền lệnh xuống, chẳng biết vì sao đã bị chặn lại.
“Ha, ngay cả lệnh bài của ta cũng dám chặn lại, ta trái lại muốn xem thử, ngươi đã gài bao nhiêu tâm phúc ở bên cạnh ta!” Triệu Thời Minh lạnh lùng nói.
Hai ngày nay, hắn đã tra ra không ít người, lệnh bài cuối cùng ở trên tay ai, hắn vẫn chưa điều tra rõ ràng.
Nhưng mà người liên quan đến việc này, đều bị hắn tìm ra sau đó chém đầu cả rồi.
Trong hoàng cung, mọi người đều cảm thấy bất an.
Mà Thiết Hàn Lỗi cũng bị Triệu Thời Minh một mình triệu kiến.
“Ngươi cầm thánh chỉ của trẫm, điều động ba ngàn Hổ Bí Quân, hai ngàn thủ vệ quân, đi đón Thái tử về đây.”
Triệu Thời Minh tự mình viết một thánh chỉ cho Thiết Hàn Lỗi.
“Vâng!" Thiết Hàn Lỗi lên tiếng đáp.
Cầm thánh chỉ, đi đến quân doanh, điều động năm ngàn binh sĩ.
“Hoàng thượng có chỉ, điều ba ngàn Hổ Bí Quân, hai ngàn thủ vệ quân, đi đón Thái Tử Điện Hạ trở về!”
Trong tay Thiết Hàn Lỗi có thánh chỉ, tướng sĩ quân doanh ai dám không theo chứ.
Cùng ngày, dẫn theo năm ngàn binh sĩ, ngồi Linh Chu Phi Thú, đi về Tiên Đạo Môn.
Mà hoàng đế Đại Đường cũng không nhàn rỗi, chỉnh đốn triều cương, tiêu trừ tâm phúc của Triệu Vũ từng người một.
……
Tiên Đạo Môn.
Giang Bắc Thần đứng trên gốc cây bịt miệng mũi, nhìn bốn tên đực Trần Hắc Thán khiêng xác.
Tổng cộng mười bảy cái xác, chết rất thảm, thuần một màu áo đen lại còn che mặt, không nhận ra thân phận.
"Tìm đại một chỗ chôn đi, sau đó đến chủ điện nghị sự."
Giang Bắc Thần dặn dò một câu rồi trở về chủ điện.
Năm đồ đệ đào một cái hố to thật to ở chỗ xa xa để chôn thi thể, sau đó lần lượt đi vào chủ điện.
"Sư tôn, những hắc y nhân này đoán chừng là tới tập kích Tiên Đạo Môn ta, bọn họ không vào được từ cửa chính, bèn muốn vòng vào từ sau núi, chắc là đã tìm nhầm, mới vào trong phòng đá.”
Trần Hắc Thán báo cáo tình huống một lần.
“Cái này ta biết, nhưng đây là kẻ thù của ai?" Giang Bắc Thần dò hỏi.
Những hắc y nhân này rõ ràng là đến ám sát, là kẻ thù của ai thì không biết.
Vương Lạc Ly, Từ Trường Sinh, Triệu Hoằng đều có thể.
Trần Hắc Thán từ thôn nhỏ ra ngoài, không thể nào có kẻ thù được, còn Lâm Hiên vừa tới, cũng không thể là hắn.
“Hẳn không phải ta, kẻ thù của ta là Quỷ Vương Tông!”
“Cũng không phải ta, kẻ thù của ta là Từ gia, Từ gia cũng không biết ta đang ở đây.”
Vương Lạc Ly với Từ Trường Sinh, nhao nhao phủi sạch quan hệ của mình.
"Có thể là ta, những người này đều là người Đại Đường.” Triệu Hoằng đứng ra nói, nhưng hắn không biết, những người này là ai phái tới.
"Bỏ đi, không bàn chuyện này nữa, ta đã bố trí một hộ sơn đại trận, không có sự cho phép của ta, không được tùy ý xuống núi!"
Vẫy tay một cái, bên ngoài đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Một vầng sáng bao phủ Tiên Đạo Môn, nhìn từ bên ngoài, Tiên Đạo Môn đã biến mất, hoàn toàn không để lại dấu vết gì, nhìn từ bên trong, Tiên Đạo Môn vẫn còn đó.
Sau khi bố trí xong, Giang Bắc Thần lấy năm căn phòng thiền ra để Lâm Hiên nghỉ ngơi.
"Phía sau núi ta đã xây dựng năm căn phòng thiền, năm người các ngươi, có thể vào trong phòng thiền tu luyện. Lâm Hiên, ngươi tạm thời vào phòng thiền ở đi.”
Giang Bắc Thần dặn dò một luột, để Lâm Hiên ở trong phòng thiền, có thể áp chế sự phát triển của tâm ma của hắn.
Hắn lấy ra nên có thể khống chế bằng ý thức, bao gồm cả Hộ Sơn Đại Trận cũng vậy, hắn cũng có thể điều khiển.
“Đa tạ sư tôn!" Năm người chắp tay bái lạy, sau đó đi ra cửa.
Ra ngoài rồi, cũng không hề nhìn thấy có dấu vết của trận pháp, chỉ là phía sau núi có thêm năm gian nhà gỗ.
“Lâm Hiên sư đệ, trước khi tu vi của ngươi tăng lên, tuyệt đối không được bước vào ao nhỏ và phòng luyện công đâu đấy.” Trần Hắc Thán nhắc nhở sư đệ theo lẽ thường.
“A, tại sao?" Lâm Hiên khó hiểu hỏi.
“Nghe sư huynh, chuẩn không cần chỉnh!" Trần Hắc Thán cười ngây ngô nói.
Từ Trường Sinh nghĩ đến việc mình được Trần Hắc Thán nhắc nhở, mới đi xuống ao nhỏ, không khỏi rùng mình một cái, nhìn Lâm Hiên bằng ánh mắt đáng thương.