Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta! Chưởng Giáo Tông Môn Ẩn Thế

Chương 50: Cường Giả Tuyệt Thế

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên lôi đài, và đám đông vây xem lũ lượt nằm rạp xuống đất, không đứng lên được.

Trên đài cao, một nam tử áo trắng bay bay, đôi mắt sáng như sao trời, đứng trên đài cao lạnh lùng nhìn Huyết Hải trưởng lão bên dưới.

Người này không phải Giang Bắc Thần, thì còn ai trồng khoai đất này nữa?

Mắt thấy đồ đệ của mình sắp bị bắt đi, nếu còn không ra mặt, mặt mũi của Giang mỗ hắn còn đặt ở được nữa đây?

Hóa Thần uy áp vừa phóng ra, người ở đây toàn bộ quỳ xuống, không có hề có ngoại lệ.

Hoặc là quỳ xuống hoặc nằm rạp xuống, chỉ có hai kết quả.

Chỉ thấy toàn thân Giang Bắc Thần trên dưới, ánh sáng trắng bao phủ, uy nghiêm của cường giả, không giận tự uy, mũi chân nhẹ nhàng chạm xuống đất, từ trên đài cao nhảy xuống.

Huyết Hải trưởng lão nửa quỳ trên mặt đất, một tay chống xuống đất, khó khăn ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Thần đi tới.

Uy áp này, so với uy nghiêm của lão tổ mà hắn từng thấy còn cường đại hơn, khiến lòng hắn sinh ra sợ hãi.

Hắn từng thấy lão tổ Kim Đan hậu kỳ trong tông môn, nhưng uy áp mà lão tổ phóng ra, không mạnh bằng Giang Bắc Thần trước mặt này.

“To gan lớn mật, vốn là quyết đấu công bằng, ngươi ra tay cũng thôi đi, dù sao Huyết Sát Tông ngươi không chịu nổi việc thua người khác, nhưng ngươi lại công khai muốn bắt đệ tử Tiên Đạo Môn, ai cho ngươi dũng khí đó hả?”

“Ngươi muốn lấy lớn hϊếp nhỏ chứ gì?" Giang Bắc Thần lạnh lùng nói.

Đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, thần sắc lạnh lùng, trong lời nói tràn ngập lửa giận.

“Tại hạ......không dám!" Đối mặt với cường giả tuyệt thế, Huyết Hải trưởng lão vẫn phải chịu thua.

Giang Bắc Thần đang do dự có nên ra tay cho hắn một bài học hay không, vừa ra tay thì sẽ lộ tẩy mất, nếu dùng một kích trí mạng để đối phó hắn lại quá đáng tiếc.

Bỏ đi bỏ đi, một kích chí mạng, mình vẫn nên giữ lại, uy áp cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

Có thể không lãng phí, vậy thì cố gắng không lãng phí thì tốt hơn.

Giang Bắc Thần trực tiếp vòng qua Huyết Hải trưởng lão, đi tới trước mặt Trần Hắc Thán, mở miệng nói: "Ngươi làm rất tốt."

Sau khi nói xong, khí thế toàn thân tán loạn.

Tuy nói là kỹ năng đặc thù, nhưng linh lực của hắn không đủ, chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian uống một tách trà.

Uy áp vừa biến mất, mọi người nhao nhao đứng lên, lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán.

“Cường giả, cường giả tuyệt đối!”

"Huyết Sát Tông này tự làm bậy còn chưa tính, còn muốn kéo chúng ta theo, sớm biết vậy thì đã không tới rồi."

“May mắn mà tới, nếu không sẽ không thấy được cường giả cỡ này đâu!”

Người vây xem nhẹ giọng nghị luận, không dám lên tiếng.

"Ta không biết ngươi là ai, nhưng hôm nay ta sẽ không gϊếŧ ngươi, ta phải khiến ngươi nhớ kỹ một màn ngày hôm nay, để ngươi vĩnh viễn sống trong sỉ nhục!”

Giang Bắc Thần lạnh lùng nói, mặc dù không đối phó được, nhưng đe doạ thì vẫn phải nói.

Triệu Hoằng và Vương Lạc Ly từ trên đài cao bước xuống, đi theo sau Giang Bắc Thần.

Trần Hạo từ trong hôn mê tỉnh lại, trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng, hắn vừa tỉnh lại thì đã bị uy áp đè ép, ngọn lửa ghen tị đố kỵ trong lòng, hừng hực thiêu đốt.

"Trần Hắc Thán, nếu như không phải sư tôn ngươi cho ngươi hết thảy, ngươi hoàn toàn không thể đánh thắng ta, ta không phục!"

"Ngươi khởi điểm cao hơn ta, tài nguyên nhiều hơn ta, ngươi thắng ta, cũng chẳng qua là có cái chỗ dựa vững chắc thôi!"

Trần Hạo nói, tuy rằng thua, nhưng hắn không phục.

Trần Hắc Thán nhìn Giang Bắc Thần một cái, Giang Bắc Thần khẽ gật đầu.

Được sư tôn cho phép, Trần Hắc Thán mới đứng lên chỉ vào mũi Trần Hạo, tức giận mắng: "Ngươi không phục thì nín hết lại cho ta!”

“Lúc trước khi ngươi bay lên trời cao, có từng nghĩ tới ta và……., ngày đó ngươi mượn thế sỉ nhục ta, hôm nay ta trả lại gấp trăm lần cho ngươi!”

“Huyết Sát tông rác rưởi là chuyện của ngươi, ngươi không phục thì sao hả? Có bản lĩnh, thì ngươi cũng gia nhập tông môn ẩn thế đi!”

……

Những câu mắng chửi của Trần Hắc Thán, chửi đến mức khiến cả người Trần Hạo đỏ bừng như tôm luộc, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể phản bác được gì.

Người nói vô tâm, người nghe có lòng.

Người vây xem ở đây, phần lớn đều là Huyết Sát Tông mời tới, có kiến thức nhất định, bọn họ nắm được tin tức mấu chốt.

“Thì ra Tiên Đạo Môn là tông môn ẩn thế, bảo sao lại mạnh như vậy!”

“Tông môn ẩn thế à, không biết so với tông môn thượng đẳng thì bên nào mạnh hơn.”

“Vậy thì không biết được, nhưng mà nhìn uy áp của vị tiền bối kia, Tiên Đạo Môn này tuyệt đối không đơn giản, ta cũng muốn gia nhập quá đi!”

……

Người vây xem thấp giọng bàn tán, trong lời nói đều là những lời hâm mộ.

Mà Trần Hạo bị chọc giận, chỉ vào Trần Hắc Thán lại nói không ra lời.

Trần Tiểu Hà nhìn Trần Hạo quỳ rạp trên mặt đất như chó nhà có tang, lại nhìn thoáng qua Trần Hắc Thán phong quang vô hạn, lúc này chầm chậm chạy tới.

"Hắc Thán ca, ta sống ở Huyết Sát Tông không tốt, Trần Hạo vẫn luôn khi dễ ta, ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không?" Trần Tiểu Hà chạy đến trước mặt Trần Hắc Thán, điềm đạm đáng yêu nói, kể lể ra những uất ức của mình.

Trần Hắc Thán da mặt ngăm đen, khiến người ta không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Trần Tiểu Hà, ngươi!" Trần Hạo nhìn Trần Tiểu Hà chạy tới, tức giận nói không nên lời.

"Ta và ngươi không phải người cùng một đường, từ khi ngươi theo Trần Hạo, ta cắt đứt mọi quan hệ với ngươi rồi.” Trần Hắc Thán chắp hai tay sau lưng, lạnh giọng nói.

Nhìn cũng không thèm nhìn Trần Tiểu Hà một cái.

Trần Tiểu Hà ra vẻ ủy khuất, đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm Trần Hắc Thán: "Ngươi quên chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn rồi sao?”

“Ngươi đã quên lời thề non hẹn biển lúc trước rồi sao? Ngươi là thứ phụ bạc!"

Giang Bắc Thần có chút nghe không nổi nữa, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Rõ ràng lúc trước chính cô ta tham lam hư vinh chọn Trần Hạo, bây giờ còn có mặt mũi trở về.

“Đi thôi!" Giang Bắc Thần hờ hững mở miệng, dẫn mọi người rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »