Tiên Đạo Môn.
Sau khi đám Giang Bắc Thần rời đi, lại có một nhóm người nữa tới.
"Chắc chắn Thái tử ở chỗ này sao?" Tên cầm đầu mặc đồ đen bịt kín mặt đứng trước bia đá ranh giới Khổ Hải, hỏi thủ hạ.
"Chắc chắn không sai, nơi này có hai chữ Khổ Hải, chính là tiên môn mà Thái tử bái nhập."
Một người áo đen khác nói.
Tên áo đen cầm đầu đánh giá một hồi lâu, trước khi đến đây, hắn đã tìm hiểu kỹ tin tình báo.
Hồ nước này có vấn đề, không thể tuỳ tiện đặt chân vào, không thể vào bằng đường chính diện được.
Mà hắn, đã nhận tiền, phụng mệnh tới đây trừ khử Thái tử Triệu Hoằng.
“Vòng ra sau!”
Tên áo đen cầm đầu nói xong, dẫn theo hơn mười người vòng ra sau.
……
Thăng Tiên Chi Địa.
Trần Hạo bị Trần Hắc Thán nói trúng tim đen, giận không có chỗ xả.
"Tốt lắm Trần Hắc Thán, ngươi chọc giận ta rồi đấy, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là chênh lệch!" Trần Hạo giận dữ nói.
Cái chết của cha mẹ hắn, nói ra thì rất kỳ lạ. Phụ thân hắn say rượu, đánh chết mẫu thân, sau đó phụ thân hắn lại bị người nhà mẹ đẻ của mẫu thân hắn gϊếŧ chết.
Có thể nói, cha mẹ hắn đều chết trước mặt hắn, là nỗi đau trong tận đáy lòng hắn.
Bị Trần Hắc Thán nhắc tới, hắn trong nháy mắt mất đi lý trí, cả người trên dưới, từng luồng huyết khí phóng ra ngoài.
“Huyết Sát Đại Pháp!" Trần Hạo khẽ quát một tiếng, đây là công pháp hắn tu luyện.
Sử dụng Huyết Sát Đại Pháp, khiến thực lực cả cả người hắn đều sẽ tăng lên một cấp, hơn nữa tu vi khi bị người khác đánh, những sát thương phải chịu sẽ chuyển hoá thành huyết khí của bản thân, nâng cao lực chiến.
Môn công pháp này rất mạnh mẽ, nhưng cũng có chỗ thiếu hụt rất lớn, chính là ngươi sẽ phải tiêu hao rất nhiều huyết khí, cần phải bổ sung. Hơn nữa sau chiến đấu, sẽ rơi vào giai đoạn suy yếu.
Vì thế Huyết Sát Đại Pháp, không đến thời khắc mấu chốt, sẽ không tùy tiện thi triển.
Mà Trần Hạo, ngay từ đầu đã thi triển môn công pháp này, có thể tưởng tượng được thực lực mạnh mẽ của hắn.
"Hôm nay, cho dù là sư tôn của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi đâu!" Trần Hạo chỉ kiếm vào Trần Hắc Thán, lạnh lùng nói.
Trần Hắc Thán hoàn toàn bơ đẹp một màn này, nhìn trái nhìn phải, xong đời rồi.
Ra ngoài quên mang theo gậy gỗ.
"Ông ơi, có thể cho ta mượn cây gậy của ông dùng một chút không?" Trần Hắc Thán đột nhiên nhìn về phía một ông lão nói.
Quên mang theo gậy gỗ rồi, chỉ đành tìm người mượn.
“Hắc Thán sư huynh, cho ngươi!" Vương Lạc Ly lấy một cây gậy gỗ từ trong nhẫn trữ vật ra, ném cho Trần Hắc Thán.
Từ sau khi phi kiếm bị hủy, nàng đã chuẩn bị rất nhiều gậy gỗ trong nhẫn trữ vật, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trần Hắc Thán một phát cầm lấy thanh kiếm gỗ Vương Lạc Ly ném xuống, nói một câu cảm ơn.
“Đa tạ sư muội!”
Cảm ơn xong, cúi đầu xuống ánh mắt âm trầm nhìn về phía Trần Hạo.
"Trần Hạo, ngày đó sỉ nhục mà ta chịu, hôm nay phải khiến ngươi trả lại gấp trăm lần!”
Trần Hắc Thán ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trần Hạo, bước một bước dài ra, gậy gỗ trong tay mộc bốc cháy, kèm theo ánh lửa.
Nhanh quá!
Mọi người kinh ngạc phát hiện, tốc độ của Trần Hắc Thán, nhanh đến mức bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy rõ.
Trần Hạo cũng không yếu thế, trên người huyết quang chợt hiện, một kiếm chém ra, kiếm khí cường đại chém về phía Trần Hắc Thán.
Chỉ thấy Trần Hắc Thán khí thế không hề giảm, dùng gậy gỗ đánh tan kiếm khí, nhanh chóng xông lên, gậy gỗ bổ ngang, đánh Trần Hạo bay ra ngoài.
“Không, không thể nào!”
“Hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đạt tới Luyện Khí tầng bảy được chứ!”
Huyết Kiếm đạo nhân kinh ngạc bật dậy, khó có thể tin được nhìn Trần Hắc Thán.
Hắn nhìn ra tu vi của Trần Hắc Thán, là luyện khí tầng bảy.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà đã đột phá tới Luyện Khí tầng bảy, tư chất thiên phú cỡ này, cũng quá mạnh rồi đấy?
Hay là nói, vị tiền bối kia đã tiến hành tẩy cân phạt tủy cho hắn?
***Tẩy kinh phạt tuỷ: đẩy mọi tạp chất trong cơ thể ra khiến cơ thể như được thay da đổi thịt.
Huyết Kiếm trưởng lão nghĩ tới đây, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc Thần đang đứng trên đài cao.
Giang Bắc Thần lại không hề lo sợ, Trần Hắc Thán tốt xấu gì cũng là Hắc Long Bá Thể, còn Trần Hạo chẳng qua chỉ là thân thể Hắc Giao mà thôi.
nếu như hắn có thể đánh thắng Trần Hắc Thán, trừ phi là gian lận.
Trần Hạo vội vàng cắm kiếm vào lôi đài, lấy đó để ổn định cơ thể, tránh cho khỏi ngã ra khỏi lôi đài.
Khi hắn ổn định cơ thể xong, nửa quỳ trên mặt đất, quần áo phía trước ngực bị đốt cháy, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
“Không thể nào!Ta là Luyện Khí tầng năm, được khen ngợi là thiên tài, sao hắn có thể mạnh hơn ta được!”
Thiên phú của Trần Hạo, ở Huyết Sát Tông đích thật là số một số hai, ở tông môn khác, cũng có vào nội môn, tranh tư cách thành đệ tử thân truyền.
Nhưng so sánh với Trần Hắc Thán, lại rõ ràng là không chịu nổi một kích.
“Ha, chỉ có vậy?" Trần Hắc Thán hừ lạnh nói, vô cùng khinh thường.
Còn tưởng rằng mạnh cỡ nào, không nghĩ tới ngay cả một kích của mình cũng không tiếp được.
Sự trào phúng của Trần Hắc Thán, khiến cho Trần Hạo cảm thấy mất hết mặt mũi, trong lòng sinh ra ác ý.
Thời khắc huy hoàng vốn nên thuộc về hắn, không ngờ lại bị người một gậy đánh tan, ngược lại trở thành đá lót đường cho người khác.
“Thật không ngờ, Trần Hạo đường đường là thân thể Hắc Giao, được khen là thiên tài, vậy mà lại bị người ta một gậy đánh bại.”
“Chậc chậc, có nhiêu đó mà cũng dám nói là thiên tài?”
“Ta cảm thấy vị tiền bối kia quá mạnh mẽ, phế vật cũng có thể dạy dỗ thành thiên tài!"
……
Người vây xem, nhao nhao hạ thấp Trần Hạo, trong lòng lại càng muốn ôm đùi Giang Bắc Thần.
Có thể dạy dỗ phế vật thành thiên tài, thực lực cỡ này, hiếm có khó tìm mà!
Mà Trần Hắc Thán, cũng không hề đắc chí, hắn biết tất cả đều là công lao của sư tôn.
Nếu không có sự dạy dỗ của sư tôn, hắn không có thể nào mạnh như vậy.
Kỳ thật......
Nếu Giang Bắc Thần không kêu hắn đi đốn củi lãng phí thời gian, tu vi của hắn, đã có thể tăng lên tới Luyện Khí tầng chín.