Chương 3.1: Người Ta Muốn Là Hắn

Thiên hạ này lại còn có cao nhân như vậy sao?

Tại sao hắn lại cứu ta?

Trong lòng Trần Hắc Thán dậy lên sóng to gió lớn.

“Tiếp đi!” Giang Bắc Thần phất nhẹ tay áo, lạnh nhạt nói với đám người Huyết Sát Tông.

“Ting…Ting…Ting…”

Kiếm ý của đệ tử đó của Huyết Sát Tông phát ra chạm tới chỗ cách Giang Bắc Thần một mét, thì bị một bức tường khí mỏng mỏng cản lại toàn bộ, phát ra từng trận tia lửa bay khắp nơi.

Tất cả kiếm ý, toàn bộ giống như đá chìm xuống đáy biển.

Cảm nhận được phòng ngự bất động như núi của Giang Bắc Thần, sắc mặt Huyết Sát Đạo Nhân hơi thay đổi, chất vấn hỏi: “Ngươi là ai?”

Đối mặt với một cường giả của tông môn thất phẩm, trong lòng Giang Bắc Thần vô cùng hoảng loạn, chỉ đành trông cậy vào thẻ kim thân của hệ thống ba ba.

Hắn thấy Huyết Sát Đạo Nhân không có ý định tiếp tục ra tay nữa, liền trấn tĩnh lại, khoé miệng nhếch lên nở một nụ cười cao thâm khó lường, im lặng không trả lời!

Huyết Sát Đạo Nhân hơi nhăn mày, vận chuyển linh lực, nhìn liếc qua, cả người nam tử áo bào trắng trước mắt từ trên xuống dưới đều có một tầng mây mù che phủ, như được bao bọc trong một làn sương mù dày đặc, không nhìn rõ được tu vi.

Lẽ nào…?

Là lão quái ẩn thế nào đó?

Trong lòng Huyết Kiếm Đạo Nhân bắt đầu dấy lên nỗi hồ nghi.

Hắn từng có may mắn được nhìn từ xa, những lão quái đã đạt tới Hóa Thần Cảnh, tu vi đã tới Hoá Cảnh, pháp lực nội liễm, giống như phàm nhân vậy.

Lúc này, cảm giác nam tử áo bào trắng mang lại cho hắn, chính là như vậy!

Dưới ánh mắt của Huyết Kiếm Đạo Nhân, Giang Bắc Thần vẻ mặt ôn hoà, nở nụ cười bí hiểm, bày ra vẻ cao thâm khó lường.

Cao nhân như vậy, tới Huyết Sát Tông làm gì? Lẽ nào….là tới cướp đồ đệ yêu thích của hắn?

Huyết Kiếm Đạo Nhân thăm dò nói: “Các hạ tới Thăng Tiên Chi Địa, là có việc gì sao?”

Giang Bắc Thần liếc nhìn Huyết Kiếm Đạo Nhân xong, tầm mắt chuyển lên người Trần Hạo, rồi lại nhìn xung quanh, nói: “Bổn chưởng giáo, tới Thăng Tiên Chi Địa, đương nhiên là thu nhận đệ tử cho tông môn.”

Giang Bắc Thần mở miệng nói chuyện, giống như gió thoảng bên tai, hành vi cử chỉ vô cùng có phong thái.

Rơi vào trong mắt của đám đông, đương nhiên là cao nhân một phái tiên phong đạo cốt, tiên tư trác tuyệt.

***tiên phong đạo cốt, tiên tư trác tuyệt: đều để chỉ phong thái của bậc tiên nhân, tư thế vẻ ngoài thanh cao, thoát tục.

Hơn nữa, chính miệng hắn thừa nhận, mình là chưởng giáo một phái.

Quả nhiên, không hề đoán sai! Thật sự là cao nhân tiền bối của tông môn nào đó, tới giành đồ đệ của Huyết Sát Tông!

“Đúng rồi đúng rồi, thiên phú của thiếu niên đó mạnh như vậy, khiến cường giả tới, cũng khó trách.”

“Điều này làm cho người khác ngưỡng mộ quá đi!”

Đám đông sôi nổi thảo luận, trong lời nói đều là ngưỡng mộ.

Huyết Kiếm Đạo Nhân tối sầm mặt, bắt đầu lén lút dùng ngọc giản truyền tin, chuẩn bị kêu cường giả tông môn tới giúp đỡ!

Muốn cướp đồ đệ yêu thích của Huyết Kiếm Đạo Nhân hắn, không thể nào!

Hắn bước một bước tới trước, duỗi tay kéo Trần Hạo ra sau người để bảo vệ.

Do sợ đối phương thật sự là lão quái Hóa Thần Cảnh, sắc mặt hắn không khỏi bắt đầu căng thẳng, cảnh giác nói: “Thăng Tiên Chi Địa có quy tắc, đây là nơi Huyết Sát Tông thu nhận đệ tử, xin tiền bối hãy tới chỗ khác.”

Giang Bắc Thần thấy hắn hành động như vậy, vẫn vân đạm phong khinh như cũ, cười ha ha một tiếng.

***vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, cả câu ý chỉ người có nét đẹp nhẹ nhàng, đẹp như tranh vẽ.

“Bổn chưởng giáo, thu đệ tử chỉ xem duyên nợ.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt các đệ tử của Huyết Sát Tông thay đổi hẳn.