Giang Bắc Thần hô to một tiếng, khiến hai đồ nhi đang lĩnh ngộ đạo pháp bừng tỉnh.
Hai người bọn họ, không hiểu ý Giang Bắc Thần nói câu đó là có ý gì, chỉ nhìn thấy, trên mặt sư tôn, tựa hồ đã nhiều thêm mấy loại màu sắc.
Chẳng lẽ là luyện công có sai sót?
Hai đệ tử không dám đi qua, coi như không nghe thấy, một lần nữa rơi vào trạng thái lĩnh ngộ.
Mặc dù không biết sư tôn đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này, vẫn là không quấy rầy thì tốt hơn.
Giang Bắc Thần nhìn hình ảnh, thật lâu chưa thể hoàn hồn lại.
Hắn vốn còn tưởng rằng Triệu Hoằng lần này vẫn không dám ra tay, ai ngờ sau khi hắn rút kiếm ra, một kiếm chặt đầu cha hắn.
Đúng vậy, một kiếm chặt đầu.
Đó mặc dù là tâm ma của hắn, nhưng hắn ta cũng là cha của Triệu Hoằng mà!
Mới có mấy ngày, Triệu Hoằng đã xuống tay được rồi ư?
Quá mẹ nó độc ác!
Giang Bắc Thần lắc đầu, nếu đổi lại là mình, đánh chết cũng không dám xuống tay.
Mà Triệu Hoằng một kiếm chặt đầu xong, chỉ cúi đầu lạy hư ảnh một cái, vẻ mặt hờ hững, không rõ là buồn hay vui.
Sau khi tâm ma biến mất, Triệu Hoằng khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nhìn giống như đang cảm ngộ vậy.
"Không được, ta phải tìm hắn tâm sự, đưa đường dẫn lối cho hắn, cha mình mà cũng ra tay được, đừng có ngày nào đó lại vác dao chém ta nha!"
Nói tới đây, Giang Bắc Thần buông cần câu xuống, bước nhanh ra sau núi, đứng ở trên gốc cây, đưa lưng về phía phòng luyện công bày sẵn tư thế.
Ước chừng khoảng hai khắc, Giang Bắc Thần đứng nãy giờ chân cũng có hơi tê rồi.
Đang muốn đi Khổ Hải xem tình hình, nghe được phía sau có động tĩnh truyền tới.
Triệu Hoằng từ trong phòng luyện công đi ra, vẻ mặt âm trầm, đầu đang cúi xuống.
“Sư tôn!" Triệu Hoằng nhẹ giọng gọi.
Giang Bắc Thần khẽ gật đầu một cái, chậm rãi mở miệng nói: "Tại sao đột nhiên lại xuống tay được?”
“Trong phòng luyện công, là tâm ma của đồ nhi.” Triệu Hoằng dừng lại một lát, rồi lại nói tiếp: “Nếu ta không chém, hổ thẹn với sự bồi dưỡng của sư phụ, cả đời này cũng không thoát khỏi bóng ma của phụ hoàng.”
Hổ thẹn với ta?
Ngươi có cái gì mà phải hổ thẹn, chẳng qua lời này của ngươi nói, ta đúng là không biết nên phản bác thế nào.
“Chém xong rồi, có hối hận không?" Giang Bắc Thần thản nhiên nói.
Sắc mặt Triệu Hoằng phức tạp, dữ tợn một hồi, nói: "Đệ tử không hối hận!”
“Nhớ kỹ lời ngươi nói!”
Nói xong, Giang Bắc Thần chắp hai tay sau lưng, thản nhiên rời đi.
Triệu Hoằng cứng đờ tại chỗ, trong đầu không ngừng vang vọng lời Giang Bắc Thần nói.
Không hối hận, ta không hối hận sao?
Ta là đệ tử Tiên Đạo Môn, không còn là Thái tử Đại Đường nữa!
Vào giờ khắc này, trong lòng Triệu Hoằng đã đưa ra quyết định, lướt qua những lo lắng trước kia, cả người tựa như đều đã thăng hoa vậy.
Vứt bỏ thân phận trước kia cùng với vinh hoa phú quý, hiện tại hắn chỉ có một thân phận, đệ tử Tiên Đạo Môn!
Về phần sư phụ gọi là gì, ặc......
Hắn thì thăng hoa rồi, còn Giang Bắc Thần lại khổ sở.
“A, vậy phải làm sao bây giờ, một kiếm chém cha ruột của mình mà cũng không hối hận, ta phải dạy thế nào đây chứ?”
Giang Bắc Thần nằm ở chủ vị, một tay đỡ trán.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Quên đi, đi một bước tính một bước vậy, hướng dẫn từng bước, kéo hắn quay lại con đường chính đạo.
Nghĩ tới đây, Giang Bắc Thần vung tay lên, lấy tiên vụ bao lấy mình, từ từ thϊếp đi.
Từ Trường Sinh đi ra sau núi, nhìn thấy năm gian phòng luyện công, chần chờ một lát.
Hai ngày tu luyện này, tu vi của hắn đã khôi phục, hơn nữa lại còn cao hơn, đã đạt tới Luyện Khí tầng tám.
Từ sau khi bị moi xương, hắn hiểu được một chuyện, phải che giấu bản thân. Cho nên hắn vẫn luôn che giấu thực lực, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Giờ phút này hắn đi tới bên ngoài phòng luyện công, do dự có nên đi vào hay không.
Trong phòng luyện công, thứ gặp phải chính là tâm ma của mình, mà tâm ma của hắn là cái gì, hắn vô cùng rõ ràng.
Bên ngoài phòng luyện công bồi hồi hồi lâu, Từ Trường Sinh vẫn không có dũng khí, bước vào trong đó.
Hắn lúc này, vẫn chưa dám đối mặt với tâm ma của mình, ít nhất bây giờ không có dũng khí.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Nước Đại Đường, trong vương cung!
Đường Đế Triệu Thời Minh phẫn hận ném tấu chương trong tay xuống đất.
“Lẽ nào lại vậy, lẽ nào lại vậy!”
Trên tấu chương viết chính là, không thể điều động vương thành Hổ Bí Quân, lý do chính là một khi điều động, vương thành trống rỗng, không ai thủ hộ.
Nhưng trong vương thành có ba vạn Hổ Bí Quân, bốn vạn Thiết Giáp Quân, ba vạn Hổ Kỵ, tổng cộng mười vạn cấm quân.
Hắn chỉ điều động một vạn, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng hiện tại hắn vậy mà lại không có quyền điều động, Thừa Tướng liên thông với đám quyền quý dâng thư, làm hắn không điều động được Hổ Bí Quân.
“Là ai để lộ bí mật?" Triệu Thời Minh lạnh lùng nói, mắt dần dần híp lại.
Việc này nếu không ai để lộ bí mật ra ngoài, hắn đã phái một vạn Hổ Bí Quân, tiến tới Tiên Đạo Môn từ lâu rồi.
Sau đó cho dù bọn họ có dâng thư, hắn cũng có thể từ từ dây dưa với bọn họ, qua loa cho xong.
Nhưng bây giờ rò rỉ ra ngoài, hắn sẽ không thể điều động binh lính được.
Mấy thái giám bên cạnh cúi đầu im lặng không lên tiếng, không dám nói chuyện.
“Quốc sư đã tỉnh chưa?”
“Hồi bẩm bệ hạ, chưa từng tỉnh lại!”
Thông báo cho Đại tướng quân Thiết Hàn Lỗi, kêu hắn cầm lệnh bài của trẫm, điều ba ngàn Hổ Bí Quân, hai ngàn quân thủ thành!”
Triệu Thời Minh nói xong, lấy ra một tấm lệnh bài ở eo, ném xuống đất.
Lão thái giám nhặt lên, đưa cho tiểu thái giám bên cạnh, để cho hắn cầm đi.
“Hừ, dám cài cắm tâm phúc bên cạnh trẫm, ta trái lại muốn xem thử, ngươi có bao nhiêu tâm phúc!”
Triệu Thời Minh hừ lạnh trong lòng.
Mục đích của hắn cũng không phải là kêu Thiết Hàn Lỗi điều khiển binh lính, mà là để tìm ra rốt cuộc là ai sắp xếp tâm phúc bên cạnh hắn.
Miếng lệnh bài này, nhất thời sẽ không rơi vào trong tay Thiết Hàn Lỗi được.
Hắn muốn xem thử, rốt cuộc ai sẽ lấy được lệnh bài.