Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta! Chưởng Giáo Tông Môn Ẩn Thế

Chương 41: Nói Tạnh Là Tạnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy hai chữ "tự cung", cả khuôn mặt Giang Bắc Thần đều đen lại.

Lại nữa!

Hệ thống ngươi ngoại trừ mỗi ngày muốn biến ta thành thái giám ra, thì không thể làm chút chuyện chính đáng à?

Nếu không phải phần thưởng của ngươi phong phú mê người, ta thật đúng là hoài nghi ngươi là hệ thống giả đấy!

Trong lòng Giang Bắc Thần thầm chê bai một hồi, rồi từ trên đi xuống, cố ý ngẩng đầu, không muốn để cho đồ đệ khác nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình.

Đi tới cửa, Giang Bắc Thần thuận thế nhìn thoáng qua bầu trời, trời vẫn đang mưa như trút nước.

"Haizz, cũng không biết cơn mưa này bao giờ mới tạnh." Giang Bắc Thần nhẹ giọng thở dài.

Trước kia lúc trời mưa, hắn đều trốn ở trong nhà tranh, hoặc là ngủ, hoặc là nhắm mắt suy nghĩ lung tung, ảo tưởng tương lai.

Bầu trời vốn mưa to tầm tã, Giang Bắc Thần nói xong, đột nhiên tạnh mưa.

Chưa tới một khắc, mây đen tản ra, một tia nắng chiếu lên khuôn mặt Giang Bắc Thần.

Cái này......

Giang Bắc Thần lập tức ngây ngẩn cả người, hắn vừa mới cảm khái xong thì mưa lại tạnh, có cần phải phối hợp như vậy không hả?

Nếu không phải trên mặt đất còn nước đọng, Giang Bắc Thần cũng không thể tin được, vừa rồi trời mới đổ mưa.

Không hổ là Tu Tiên Giới, mưa cũng tùy hứng cỡ đó đó, nói mưa là mưa, nói tạnh là tạnh.

Giang Bắc Thần nhấc chân bước ra khỏi chủ điện, đi tới bờ Khổ Hải, ngồi xuống thả câu, trong lòng nghĩ, đi đâu tìm Khí Vận Chi Tử đây?

Phượng Dương Châu này hết sức rộng lớn, cho dù hắn có tuệ nhãn, cũng không nhất định có thể tìm được Khí Vận Chi Tử trong biển người mênh mông.

"Thôi bỏ đi, đi một bước tính một bước đi, thật sự tìm không được người, thì mình đào Trần Hạo tới, kém thì có hơi kém, nhưng dù sao vẫn hơn so với mình tự cung chứ?"

Giang Bắc Thần nói tới đây, tâm tình vui vẻ trở lại, tiếp tục câu cá.

Còn hơn mười ngày nữa, chính là kỳ hạn một tháng, đến lúc đó mang theo đồ nhi Trần Hắc Thán tới đó đòi lại thể diện.

Không đúng!

Mình không có thực lực, lỡ như ra tay, mình cũng không có cách nào che chở được!

Giang Bắc Thần đột nhiên nghĩ đến điểm này, lần trước hắn đi đón Trần Hắc Thán, người của Huyết Sát Tông đã kích hoạt trận pháp tấn công hắn, nếu không là có Bất Diệt Kim Thân, hắn đã đăng xuất luôn rồi.

Lần này lại đi, vật hộ thân cũng không có, chẳng phải là đi tặng đầu cho người ta à?

“Hệ thống ba ba, cho một chút đi mà!" Giang Bắc Thần vô liêm sỉ, cầu xin hệ thống.

Hồn nhiên quên mất, một giây trước còn đang chê bai hệ thống.

Đợi hồi lâu, hệ thống cũng vẫn không có phản ứng, giống như không hề tồn tại vậy.

Nếu không phải vẫn có thể mở ra giao diện cá nhân, Giang Bắc Thần đã thật sự cho rằng hệ thống này đã biến mất rồi cơ .

Buồn bực!

Hệ thống cái gì cũng không cho, lập tức sắp sửa tới kỳ hạn một tháng rồi, từ Tiên Đạo Môn tới Phi Thăng Chi Địa, cho dù bây giờ xuất phát, cũng chưa chắc có thể tới kịp.

"Quên đi, nếu hệ thống đã không cho, vậy thì mình không đưa Trần Hắc Thán đi nữa."

Giang Bắc Thần thầm nghĩ trong lòng.

Đến lúc đó không có gì để bảo vệ, đi là chết chắc.

Huyết Sát Tông đường đường là tông môn thất phẩm, nếu không có chút bản lĩnh khiến bọn họ sợ, vậy thì chắc chắn sẽ tiêu tùng luôn .

Chuyện lần trước, Giang Bắc Thần còn rõ mồn một trước mắt, nếu không có Bất Diệt Kim Thân, lúc ấy hắn sẽ lãnh cơm hộp luôn.

Giang Bắc Thần buồn bực ngồi bên bờ Khổ Hải, trong đầu tự hỏi có nên đưa Trần Hắc Thán đi hay không.

Kệ đi, đợi tới lúc đó rồi tính, nếu là nhiệm vụ hệ thống giao, đến lúc đó hẳn là sẽ truyền tống chúng ta qua đó.

Đối với bẫy của hệ thống, hắn là có cảm ngộ sâu sắc.

Đến lúc đó, nói không chừng vẫn còn đang trong giấc ngủ, đã bị hệ thống truyền tống qua đó rồi.

Trong chủ điện, bốn người ăn no đều tự ra khỏi phòng, thấy bên ngoài trời đã sáng sau cơn mưa.

“Nhanh vậy đã tạnh mưa rồi, có hơi không hợp lẽ thường!” Trần Hắc Thán tỏ vẻ không hiểu.

Triệu Hoằng thấy Giang Bắc Thần ngồi thả câu ở bờ Khổ Hải, không khỏi suy đoán: "Không phải là đột nhiên tạnh, là sư tôn ra ngoài thì liền tạnh mưa.”

Lời này vừa nói ra, ba người khác đều hít một hơi khí lạnh.

Éccccc!

"Sư tôn rốt cuộc mạnh tới cỡ nào, ngay cả thời tiết đất trời cũng có thể khống chế!"

"Không được bàn tán sau lưng sư tôn, trong lòng cứ coi như thần linh là được rồi." Vương Lạc Ly vội vàng mở miệng, không quên vuốt mông ngựa của Giang Bắc Thần.

Nàng nghĩ rằng, với cảnh giới của sư phụ, không có gì là hắn không nghe thấy.

Bọn họ ở đây nói chuyện, nhất định sư tôn vẫn có thể nghe thấy.

Kỳ thật bọn họ đã nghĩ nhiều rồi, Giang Bắc Thần chẳng qua chỉ là một tu sĩ nhỏ bé Luyện Khí tầng năm mà thôi, nào có bản lĩnh cách thật xa mà vẫn nghe người khác nói chuyện.

Sau khi ra khỏi đại điện, Từ Trường Sinh trở về nhà tranh tiếp tục tu luyện, hắn tiến bộ thần tốc, hiện tại đã lĩnh ngộ đến Luyện Khí tầng sáu.

Triệu Hoằng đi vào phòng luyện công, tiếp tục đối mặt với cha hắn.

Nếu hắn không khắc phục được tâm ma này, tu vi của hắn sẽ chững lại không tiến lên được.

Trần Hắc Thán với Vương Lạc Ly vốn là muốn trở về nhà tranh của mình chữa thương, đẩy cửa ra nhìn, bên trong đều bị nước mưa làm ướt.

Thôi bỏ đi, hay là tới Bia Ngộ Đạo lĩnh ngộ vậy.

Sau cơn mưa trời lại sáng, chính là thời điểm tốt để lĩnh ngộ, cũng không thể lười biếng tu luyện, đúng, là tu luyện không phải lười biếng.

Hai người bọn họ rất ăn ý đi xuống sườn núi, sau khi thi lễ sau lưng Giang Bắc Thần, cũng không mở miệng quấy rầy, ngoan ngoãn ngồi trước Bia Ngộ Đạo ở bờ Khổ Hải để lĩnh ngộ.

Giang Bắc Thần liếc hai người bọn họ một cái, thấy hai người bọn họ rất nhanh đã tiến vào trạng thái ngộ đạo liền không nhìn thêm nữa, tuyệt đối không phải vì ngưỡng mộ, tuyệt đối không phải.

Đang thả câu, đột nhiên cảnh tượng trong phòng luyện công hiện lên trên mặt Khổ Hải, lần này người tới phòng luyện công rèn luyện tâm tính, vẫn là Triệu Hoằng.

Người Triệu Hoằng đối mặt vẫn là phụ thân của hắn, chẳng qua là lần này hắn đã dám rút kiếm.

“Hết hứng!”

Giang Bắc Thần đại khái là có thể đoán được, cho dù Triệu Hoằng rút kiếm, cũng tuyệt đối không dám xuất kiếm.

Khi đang muốn vung ống tay áo hủy bỏ hình ảnh, một màn kế tiếp, lại khiến Giang Bắc Thần ngây ngẩn cả người, cần câu trong tay cũng rơi xuống đất.

“Vãi nồi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »