Triệu Hoằng nghe Giang Bắc Thần thở dài, trực tiếp quỳ xuống, trong lòng hắn cũng hiểu được mình đã làm cho sư tôn thất vọng.
Cũng chưa hẳn là thất vọng, chỉ là đau đầu.
Tâm ma của Triệu Hoằng là cha của hắn, trên đời này làm gì có con trai đánh cha chứ.
Đương nhiên, tuy rằng loại chuyện này ở Tu Tiên Giới nhiều không kể xiết, nhưng Triệu
Hoằng là thái tử, tư tưởng bị giam cầm, ăn sâu bén rễ.
Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử.
Lời của cha không thể làm trái, quân lệnh không thể kháng!
Cho dù tu vi hắn có cao hơn nữa, nếu ngươi kêu hắn cầm đao chém cha hắn, hắn vẫn không dám.
Quan niệm đã khắc sâu trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn khó mà có thể trừ tận gốc.
“Triệu Hoằng, ngươi là người Trúc Cơ đầu tiên của Tiên Đạo Môn ta, vi sư kỳ vọng rất nhiều vào ngươi. Những ngày này, ngươi cứ ở lại trong phòng luyện công, đợi ngươi có thể khắc phục được tâm ma, rồi hãy đi ra!”
Giang Bắc Thần nói xong, buông cần câu, quay lưng về phía Triệu Hoằng, chậm rãi khoan thai rời đi.
Triệu Hoằng dập đầu rồi quay về phòng luyện công.
Ngay lúc Giang Bắc Thần đi tới bên ngoài nhà tranh, đang định đi vào, Từ Trường Sinh từ bên trong đi ra, vừa vặn đυ.ng phải Giang Bắc Thần.
Từ Trường Sinh lấy tay chống người, nửa ngồi dậy, nhìn sư tôn mặt mũi bầm dập trước mặt, lập tức ngây ngẩn cả người.
“Đây đây đây......”
Sư tôn đây là bị đánh à, hay là bị ta đυ.ng?
Từ Trường Sinh có chút không rõ tình huống, sư tôn rõ ràng mạnh như vậy, sao có thể bị người khác đánh được chứ?
Giang Bắc Thần vốn muốn lấy tay che lại, nhưng Từ Trường Sinh cũng đã nhìn thấy rồi, giờ mà che nữa, cũng không cần thiết, thậm chí nói không chừng còn khiến hắn nghi ngờ.
“Sư tôn, người đây là?" Từ Trường Sinh lấy hết dũng khí, hỏi Giang Bắc Thần.
Giang Bắc Thần lập tức đứng lên, chắp hai tay sau lưng, đưa lưng về phía Từ Trường Sinh, từ từ nói: "Vi sư, thôi diễn tương lai cho bốn người các ngươi, thăm dò thiên cơ.”
"Ta đã nhìn thấy tương lai của các ngươi rồi, nhưng do thời gian thôi diễn quá dài, bị đại đạo cắn trả, nhất thời khó có thể tiêu trừ mà thôi.”
Từ Trường Sinh nghe thấy Giang Bắc Thần nói vậy, không khỏi sùng bái Giang Bắc Thần
Sư tôn chính là sư tôn, ngay cả tương lai của chúng ta cũng có thể thôi diễn ra được, thậm chí là thiên cơ, muốn xem thì xem!
Phải biết, nhìn thấu thiên cơ thôi diễn tương lai, không phải cường giả tuyệt thế thì không thể nào làm được.
Mà sư tôn của mình, có thể nhìn rõ tương lai của bốn người bọn họ, mới gặp phải một chút cắn trả mà thôi.
Hắn nhớ rõ, Từ gia hắn có một vị lão tổ, bởi vì phỏng đoán tương lai của hắn, dẫn đến bị cắn trả, liền trực tiếp đăng xuất.
“Khẩn cầu sư tôn giải thích nghi hoặc!" Từ Trường Sinh chắp tay bái nói.
Ý của hắn, chính là muốn Giang Bắc Thần nói ra tương lai mà hắn nhìn thấy.
Thật ra chỉ là Giang Bắc Thần bịa đặt, nếu hắn thật sự có bản lĩnh đó, thì đâu tới mức bây giờ vẫn chỉ là một tên cặn bã Luyện Khí?
Nhưng mà, vì hình tượng, vẫn phải hiên ngang lẫm liệt nói:
“Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Từ Trường Sinh không khỏi sửng sốt, sư phụ ngươi cũng không sợ thiên cơ cắn trả, còn sợ nói ra à?
"Trường Sinh à, không phải không thể nói cho ngươi biết, mà là nói cho ngươi biết rồi, không tốt với ngươi, ngươi biết chuyện tương lai, sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của ngươi, hơn nữa ngươi biết quá nhiều bí mật, vừa ra khỏi cửa nói không chừng đã bị một tia sét đánh chết rồi.”
Giang Bắc Thần giải thích, đưa tay chỉ lên trời.
Ầm ầm ầm!
Hắn vừa dứt lời, trên bầu trời lập tức vang lên một tiếng sấm rền, vốn đang trời quang mây tạnh, đột nhiên bị mây đen bao phủ.
Đậu má, có cần phối hợp dữ vậy không!
Hắn vừa mới dứt lời, bầu trời liền vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Giang Bắc Thần sợ tới mức vội rút ngón tay về, sợ sét đánh xuống.
Từ Trường Sinh nghe được tiếng sấm này, sợ tới mức cả người run rẩy.
Thì ra sư tôn là vì tốt cho ta, cũng là tương lai của mình thì phải do mình tự phấn đấu, nếu biết trước rồi, nói không chừng sẽ lười biếng.
Sau đó Giang Bắc Thần bước nhanh vào trong đại điện, sét đánh rồi, phải thành thật ở yên trong phòng.
Tiếp đó, Từ Trường Sinh ở trong đại điện hỏi vài vấn đề, Giang Bắc Thần vừa mơ hồ vừa lừa dối, qua loa cho xong chuyện.
"Nói tới thì Trường Sinh, gia tộc ngươi ở lúc trước, là gia tộc nào?" Giang Bắc Thần tò mò hỏi.
Hắn chỉ biết Từ Trường Sinh đến từ Từ gia, còn những chuyển khác của Từ gia, hắn cũng không biết.
“Chưởng môn, Từ gia chính là gia tộc ẩn thế ở Phượng Dương Châu, cha mẹ ta vốn là gia chủ gia tộc, nhưng năm ta được sinh ra thì ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, từ đó về sau không bao giờ trở về nữa.”
"Ta được nhị thúc bọn họ nuôi dưỡng, nhưng ngay năm ngoái, ta được kiểm tra ra Chí Tôn Thần Cốt, lúc ấy Từ gia ta vì sự an toàn của ta, nên không nói ra ngoài.”
"Nhưng ai hay, ngay mười ngày trước, nhị thúc của ta mang theo đường đệ Từ Dương của ta tới, giam cầm ta lại, rồi moi Chí Tôn Cốt của ta!”
Từ Trường Sinh nói đến phần sau, nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ như máu.
Cảnh đó, cả đời khó quên.
Chậc chậc!
Khuôn mẫu nhân vật chính đó, Khí Vận Chi Tử không có chạy đi đâu được.
Giang Bắc Thần không khỏi tán thưởng nói, Từ Trường Sinh chính là tiêu chuẩn
khuôn mẫu của một nhân vật chính, Chí Tôn Thần Cốt bị moi, sau đó bị mọi người phản bội xa lánh.
Cũng may mình đã gặp được hắn, chỉ cần ôm chặt đùi lớn, tương lai nói không chừng cũng có thể một bước lên mây.
Sau này ra ngoài chém gió, cứ nói mình chính là sư phụ của Chí Tôn, hãnh diện biết bao!
“Được rồi, bây giờ ngươi xương gãy lại lành, trước khi thực lực của ngươi khôi phục lại, đừng vội báo thù!"
Giang Bắc Thần dặn dò, thực lực của hắn không đủ, có đi cũng chỉ là để lãnh cơm hộp thôi.
“Đồ nhi đã hiểu!" Từ Trường Sinh lên tiếng đáp, chí ít hắn phải có được thực lực ngang bằng với nhị thúc của hắn, mới có thể trở về.
Thù moi xương, phải tự tay báo.!