Chương 18: Vi Sư Đang Trải Nghiệm Cuộc Sống

Đại Đường, chỗ sâu trong vương cung.

Một lão đạo đang tĩnh tu, chợt mở mắt ra.

“Quốc sư, ta dốc hết sức của toàn quốc, luyện hóa ra Thiên Nguyên Bát Quái Kính cho ngươi, dạo này quốc sư có thu hoạch gì không?” Quốc chủ Đại Đường mặc áo long bào bước vào căn phòng bí mật.

Trong ánh mắt lão đạo mang theo vẻ hơi hoảng hốt, ung dung nói: "Bệ hạ, ngươi muốn biết cái gì?"

Quốc chủ Đại Đường lạnh nhạt cười, cao giọng nói: "Gần đây con ta trùng kích Trúc Cơ cảnh thất bại, trẫm, muốn biết mệnh số và khí vận của con ta .”

Thái tử Đại Đường, là tương lai của Đại Đường, số mệnh khí vận của hắn, quyết định nước Đường có thể tiếp tục cường thịnh hay không.

"Chuyện nhỏ.” Lão đạo hơi gật đầu.

Hắn lấy ra một cái Kính Bát Quái từ trong ngực, khắp nơi trên Kính Bát Quái đều khảm linh tinh trân quý, lóe lên vô số phù văn dày đặc.

Lão đạo lẩm bẩm trong miệng, giống như đang thôi diễn cái gì đó.

Trong một khoảnh khắc, hắn tựa như đã nhìn thấy một tòa núi bình thường, trên núi có một vài ngôi nhà tranh, ở chân núi, có một cái ao nhỏ.

Đúng lúc này, Lý Long vốn đang nghỉ ngơi trong Khổ Hải lại đột nhiên nhảy ra khỏi mặt biển, dấy lên sóng lớn, ngước lên trời rống một tiếng giận dữ!

Phụt......

Bất ngờ không kịp đề phòng, lão đạo phun ra một ngụm máu tươi.

Kính Bát quái theo đó vỡ vụn!

“Số mệnh ở...... ở phía Nam......”

"Có một... một tấm bia đá cổ... trên đó... trên đó viết..."

“Trên đó viết cái gì?” Quốc chủ Đại Đường đỡ lấy lão đạo, kích động hỏi.

“Khổ...... Khổ hải......" Lão đạo vừa nói xong, liền rơi vào hôn mê.

……

Mùi thơm của gà nướng

Mùi thơm bay ra ngoài, xuyên qua cửa sổ bay vào trong nhà tranh của Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly.

"Thơm quá, mùi ở đâu ra vậy?" Trần Hắc Thán ngửi thấy mùi thơm, từ trong tu luyện tỉnh lại, đẩy cửa phòng ra đi ra.

Vương Lạc Ly cũng ngửi thấy mùi nên tỉnh lại, đẩy cửa ra ngoài.

Khi hai người bọn họ đi ra nhìn, mắt muốn rớt ra ngoài, trừng to hai mắt nhìn Giang Bắc Thần đang nướng gà.

Trời ạ, đây là xảy ra chuyện gì!

Sư tôn ngài ấy, thế mà lại ngồi ở trên bờ Khổ Hải dùng củi lửa nướng gà?

Đây đây đây......

Hai người không thể tưởng tượng nổi, bọn họ cho rằng sư tôn của mình là tiên nhân, ngươi đã thấy tiên nhân nào dùng củi nướng gà chưa?

Hai người Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly nuốt nước miếng, đi xuống dưới.

“Sư phụ, người đây là?" Ánh mắt Trần Hắc Thán nhìn chằm chằm vào gà nướng, hỏi Giang Bắc Thần.

Giang Bắc Thần nhìn thấy hai người bọn họ đều tới, trong lòng không khỏi run rẩy, nếu để bọn họ phát hiện thì phải sao?

Con gà này cũng không lớn, cũng chỉ đủ cho một mình hắn ăn, nếu chia cho Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly một ít, vậy thì hắn sẽ không còn gì để ăn nữa.

Vương Lạc Ly cũng đi tới, thấy Giang Bắc Thần đang dùng củi nướng gà, không khỏi nghi ngờ.

Sư tôn rõ ràng có thể dùng linh lực hóa lửa để nướng gà, vì sao còn phải dùng củi chứ?

"Vi sư, đang nướng gà." Giang Bắc Thần lạnh nhạt nói.

Trần Hắc Thán, Vương Lạc Ly: "......”

Sư phụ, chúng con biết người đang nướng gà, chúng con muốn hỏi, ngươi rõ ràng lợi hại như vậy, vì sao còn phải nướng gà?

Dùng linh lực hóa hỏa, không phải càng bớt việc hơn sao?

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cảnh giới này của sư tôn, đã sớm ích cốc không cần ăn uống rồi, sao có thể nướng gà nữa chứ?

Giang Bắc Thần thấy hai người họ có vẻ hết sức khó hiểu, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Có phải đang nghi hoặc, tại sao vi sư nướng gà không?”

“Vâng vâng! "Hai người đồng thời gật đầu một cái.

“Vi sư đây là đang trải nghiệm cuộc sống! "Giang Bắc Thần thản nhiên nói.

“Trải nghiệm cuộc sống?" Hai người càng khó hiểu, trải nghiệm cuộc sống và nướng gà thì liên quan gì?

Giang Bắc Thần khẽ thở dài, lạnh nhạt nói: "Bởi vì cái gọi là chỗ cao thì lạnh, có đôi khi ngươi đứng trên cao rồi, sẽ quên mất làm một con người, bản chất nhất vẫn là cần phải ăn uống, ngủ nghỉ, ngươi không trải nghiệm qua một lần, thì làm sao đứng cao hơn được?"

“Các ngươi luôn luôn phải nhớ kỹ, muốn hóa thần, phải hóa phàm trước!”

Muốn hóa thần, trước hết phải hóa phàm?

Trong lúc nhất thời, hai đệ tử hai mắt mê ly, tựa như đã chạm đến bản chất nào đó của tu tiên vậy.

Cũng giống như, vừa đi lướt qua đại đạo cao thâm nhất!

“Vậy sư phụ, sao không dùng linh lực hóa lửa để nướng gà?” Vương Lạc Ly hỏi, nàng vẫn nghĩ không thông.

Giang Bắc Thần tức giận nói: "Vi sư không phải đã nói rồi sao, đang trải nghiệm cuộc sống. Nếu dùng linh lực hóa lửa, vậy còn trải nghiệm kiểu gì?”

Ta cũng muốn chứ, nhưng linh lực của ta không đủ!

Nếu không ta sẽ dùng lửa từ từ nướng chắc?

Hai người các ngươi hỏi rồi, ta cũng trả lời rồi, các ngươi mau đi đi,, ta sẽ không chia cho các ngươi ăn đâu.

Giang Bắc Thần quay đầu lại, không nhìn bọn họ, con gà rừng hắn bắt được này rất nhỏ.

Khi hắn nướng gà rừng đến lúc nó có màu vàng óng ánh, ngửi một cái, mùi vị vô cùng thơm, Giang Bắc Thần còn chưa kịp hưởng thụ, đã nhìn thấy Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly đang trông mong nhìn mình, không cho cũng không được.

Không còn cách nào khác, Giang Bắc Thần đành phải cho hai người bọn họ một nửa, để hai người bọn họ tự chia nhau.

"Phía sau núi có gà rừng, hai người các ngươi nếu như thèm ăn, một tháng có thể ăn một con, nhưng nhớ kỹ không được tham mỹ thực.” Giang Bắc Thần trịnh trọng nói.

Phía sau núi gà có mấy chục con, bản thân bắt không được, hai đồ đệ thì chắc không thành vấn đề nhỉ?

“Vâng, sư phụ!" Hai người cùng lên tiếng đáp.

Vương Lạc Ly nhận gà rừng, một kiếm chém thành hai nửa, đưa cho Trần Hắc Thán một nửa.

Ăn Ích Cốc Đan mấy ngày rồi, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thịt!

Vốn Giang Bắc Thần cũng muốn ngay lập tức cầm lên ăn, nhưng nghĩ đến sẽ mất hình tượng trước mặt đệ tử, liền ưu nhã ăn một miếng.

Nhất cử nhất động, hoàn toàn tự nhiên, trong mắt hai đệ tử, cả người Giang Bắc Thần, đều có một loại "thế".

Điều này khiến Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly khi nhìn thấy, trong lòng thầm than sư tôn không hổ là sư tôn, trải nghiệm cuộc sống nhân gian.

Giang Bắc Thần không biết bọn họ đang nghĩ gì, bây giờ hắn chỉ biết, gà nướng này ăn ngon thật, so với Ích Cốc Đan mà nói, quả thực chính là một trời một vực.

Hắn ăn chậm, không đơn giản chỉ là vì hình tượng, mà là ăn hết rồi, khoảng thời gian rất dài sau này đều phải ăn Ích Cốc Đan sống qua ngày.

Nửa con gà nướng, thật sự ăn mất hai khắc mới ăn xong.

***Hai khắc: 30 phút, một khắc bằng 15phút.

Ăn xong lau miệng, Giang Bắc Thần đang muốn trở về thì bị Trần Hắc Thán gọi lại.

“Sư phụ, ngoại trừ công pháp ra, có điển tịch công pháp dạng kiếm pháp gì đó không?” Trần Hắc Thán hỏi.

Hắn muốn học tập kiếm pháp và những công pháp khác, “Tiên đạo chi lộ” chỉ là lĩnh ngộ để tăng tu vi.

Kiếm pháp?

Thứ này sao ta có nổi chứ!

Cho dù một quyển Hoàng Giai, kiếm pháp bản không đầy đủ ta cũng không mua nổi.

Thứ này quá đắt, cho dù đem ta đi bán cũng không mua nổi.

Ngươi hỏi ta đòi kiếm pháp, ta đi đâu tìm cho ngươi chứ?

Có điều trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt chắc chắn phải bình tĩnh, trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: "Chuyện luyện kiếm, nhất định không thể gấp. Căn cơ còn chưa vững, ngươi luyện kiếm cũng vô dụng.”

“Vâng, sư phụ!" Trần Hắc Thán chắp tay nói, ý thức được bản thân đã quá nóng vội.

"Tinh, kiểm tra được đệ tử trong môn muốn học tập kiếm pháp, bây giờ sẽ phát nhiệm vụ ngẫu nhiên, chặt hạ sáu mươi sáu cây sau núi!”

“Phần thưởng hoàn thành: Kiếm pháp Thiên Giai—Phần Thiên kiếm pháp; thất bại trừng phạt: Thu hồi đại điện và Phiêu Miểu Tiên Vụ!”

Âm thanh của hệ thống vang vọng bên tai Giang Bắc Thần, khiến cả khuôn mặt của Giang Bắc Thần đều trở nên âm trầm.

Hệ thống, ta hoài nghi ngươi đang chơi ta!

Chặt cây? Ta cũng đâu phải Logger Vick, ngươi bảo ta chặt cây làm gì!

***gốc là 光头强: tên tiếng anh là Logger Vick, nhân vật chính và là người khai thác gỗ trong phim hoạt hình chú gấu vui nhộn.

Giang Bắc Thần thầm điên cuồng chửi rủa một hồi, nhìn thấy phần thưởng hoàn thành, vẫn có chút động tâm.

“Tinh, thời gian là ba mươi sáu tiếng, vượt quá thời gian thì tự động phán định là thất bại!”

Âm thanh của hệ thống lại vang lên, khiến Giang Bắc Thần cạn lời.

"Hệ thống ba ba ta sai rồi, ngươi thu hồi hạn chế thời gian đi!" Giang Bắc Thần kêu rên trong lòng.

Hắn vốn còn muốn mỗi ngày chặt một cây, từ từ làm, kết quả hệ thống lại đặt quy định thời gian cho hắn.

Ba mươi sáu tiếng, tức là ba ngày.

Đáng tiếc, cho dù Giang Bắc Thần cầu xin như thế nào, hệ thống cũng không trả lời, điều này làm Giang Bắc Thần lại mắng chửi một trận trong lòng.

“Tinh, bắt đầu đếm ngược!

"Nhiệm vụ thất bại, thu hồi Phiêu Miểu Tiên Vụ, sẽ không che dấu tu vi của kí chủ nữa."

Thu hồi Phiêu Miểu Tiên Vụ, vậy chuyện tu vi Luyện Khí tầng bốn của ta, không phải sẽ bại lộ sao?

Nghĩ lại cảnh mình làm màu, lập tức muốn đào hố chết đi cho xong!

***Gốc là 社会性死亡: social death, nghĩa là cái chết xã hội, ý chỉ bản thân bị bêu rếu trước mặt công chúng, mất hết thể diện muốn đào hố chết quách cho xong.

Lập tức thay đổi sắc mặt.

Được rồi hệ thống ba ba, con đi làm ngay đây!