Chương 17: Sinh Ra Đã Là Vô Thượng Trúc Cơ

Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly không hề do dự, thành thật nói ra hết những tâm đắc bản thân khi lĩnh ngộ tầng thứ tư và tầng thứ năm.

Lĩnh ngộ của hai người không khác nhau là mấy, mặc dù có khác biệt nhưng không nhiều.

Giang Bắc Thần ghi nhớ toàn bộ những gì hai người nói.

Chẳng qua là, dường như bọn họ giảng giải rồi, bản thân cũng vẫn không biết, không hiểu.

“Tiên Đạo Chi Lộ" này khó như vậy sao? Rõ ràng có hai đệ tử giải thích cho mình rồi, vậy mà mình vẫn không hiểu được.

Khó vậy sao?

Không thể nào là do thiên phú của mình không được đấy chứ?

Giang Bắc Thần ngồi ở phía trên trầm tư, nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không hiểu.

Trần Hắc Thán trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ là ta nói sai? Chắc là vậy rồi, nếu không sư phụ cũng sẽ không trầm tư lâu như vậy.

“Sư tôn, có chỗ nào không đúng không?" Trần Hắc Thán cẩn thận hỏi.

Giang Bắc Thần nhìn hai người bọn họ, trong lòng châm chọc: "Tôi còn chưa hiểu rõ, sao ta biết có đúng hay không?”

“Cái gọi là, đại đạo chí giản, hai người các ngươi lĩnh ngộ quá hỗn tạp.” Giang Bắc Thần nhẹ giọng nói.

Ý là, các ngươi lĩnh ngộ quá tinh thâm, đơn giản một chút.

Giang Bắc Thần vừa nói xong, Vương Lạc Ly và Trần Hắc Thán lập tức tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

Đại đạo chí giản, đại đạo chí giản......

Vương Lạc Ly sau khi đã lĩnh ngộ rõ ràng, hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nói: “Sư tôn, con hiểu rồi.”

“Tiên Đạo Chi Lộ”, là bọn con đã lĩnh ngộ quá phức tạp, những thứ hỗn tạp thực sự không cần, chỉ cần biết dùng ý niệm để dẫn dắt linh lực trong cơ thể, vận chuyển khắp các mạch toàn thân.....”.

Vương Lạc Ly nói ra lĩnh ngộ đơn giản hơn, Trần Hắc Thán cũng theo đó mà nói một cách đơn giản hơn.

Thì ra là như vậy, hiểu rồi hiểu rồi.

Nỗi buồn trong lòng Giang Bắc Thần lập tức được giải tỏa.

Cái này mà còn không hiểu, ta tìm miếng đậu hủ đâm chết cho xong.

“Tốt!" Giang Bắc Thần hài lòng gật đầu, đợi quay về sẽ dựa theo lời bọn họ để tu luyện.

Nghĩ đến bản thân mới Luyện Khí tầng bốn, ngay cả hai đồ đệ cũng đánh không lại, trong lòng Giang Bắc Thần rất khó chịu.

“Hắc Thán, ngươi đột phá Luyện Khí tầng năm cảm giác thế nào?” Giang Bắc Thần không cẩn thận, lỡ miệng hỏi.

Trần Hắc Thán nghe sư phụ đột nhiên hỏi thăm, mơ hồ sờ sờ đầu nói: “Sư phụ không phải người đã từng tu luyện qua rồi sao?”

Ặc......

Hình như lỡ miệng rồi...

Giang Bắc Thần ý thức được mình lỡ miệng, lập tức ra vẻ thâm trầm, ung dung nói: "Ta chưa từng tu luyện qua Luyện Khí tầng năm."

Lời này vừa nói ra, Vương Lạc Ly cùng Trần Hắc Thán ngây ngẩn cả người, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Chưa từng tu luyện qua Luyện Khí tầng năm, cái này......là có ý gì?

"Sư…..sư tôn, đệ tử không hiểu." Trần Hắc Thán chắp tay nói.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Giang Bắc Thần cười nhạt nói: "Ta sinh ra, đã là vô thượng Trúc Cơ rồi!

“Shh!”

Sinh ra đã là vô thượng Trúc Cơ? Sư phụ cũng quá mạnh rồi!

Đây là thiên phú huyết mạch bực nào chứ?

Sư tôn nhất định là cường giả trong truyền thuyết, sinh ra đã là vô thượng Trúc Cơ, trong thiên hạ, còn ai mạnh hơn được nữa?

Trần Hắc Thán có lẽ không có kiến thức gì, nhưng Vương Lạc Ly biết, người sinh ra đã là vô thượng Trúc Cơ, từ xưa đến nay chưa có một ai.

Hai người bọn họ cảm thấy tam quan của mình bị phá vỡ, sự cường đại của sư phụ, vượt xa so với tưởng tượng của họ.

Hồi lâu, Trần Hắc Thán lấy lại tinh thần, hiểu ra vì sao sư tôn hỏi hắn đột phá Luyện Khí tầng năm có cảm giác gì.

Bởi vì sư phụ, ông ấy căn bản chưa từng trải nghiệm qua, cho nên muốn biết, sau đó chỉ điểm cho chúng ta.

“Sư phụ, đột phá tầng thứ năm, linh lực trong cơ thể càng trở nên thuần tuý hơn, và mở ra được ba cửa!" Trần Hắc Thán nói chi tiết.

"Thì ra là như vậy, hiểu rồi.” Giang Bắc Thần thầm nghĩ trong lòng, ngoài mặt nhẹ nhàng gật đầu.

“Giải tán!”

Sau đó phất phất ống tay áo, chậm rãi nhắm hai mắt lại, Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly thức thời rời đi, trở về nhà tranh của mình tu luyện.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Giang Bắc Thần mở một con mắt, quyết định sau khi bọn họ ra ngoài, mới bắt đầu dựa theo phương pháp bọn họ nói, bắt đầu tu luyện hai tầng tiếp theo.

……

Đến trưa!

Giang Bắc Thần buồn bực ngồi bên bờ Khổ Hải, cầm cần câu câu cá.

Lĩnh ngộ cả buổi sáng, hắn mới lĩnh ngộ được tầng thứ tư, quan trọng là lĩnh ngộ xong rồi thì thôi đi, tu vi lại vẫn chưa đột phá.

Phải lĩnh ngộ đến tầng thứ năm, tu vi mới có thể đột phá.

Học tập tâm đắc của người khác, thua xa so với bản thân tự lĩnh ngộ, đây cũng chính là nguyên nhân sư phụ dẫn vào cửa còn tu hành là ở bản thân mỗi người.

Ọt ọt~

Tiếng kêu trong bụng vang lên, nhắc nhở Giang Bắc Thần phải ăn cơm rồi.

Trong Khổ Hải này căn bản không có cá, mỗi ngày hắn đều thả câu, cũng chẳng qua là gϊếŧ thời gian, học Khương Thái Công câu cá mà thôi.

Giang Bắc Thần lấy ra một viên Tích Cốc đan, đang muốn ăn thì ngửi thấy mùi thì lại do dự.

Ích Cốc đan này tuy rằng ăn một viên có thể no ba ngày, nhưng mùi vị đó, thật sự là không dám khen tặng, ăn lần nào sợ lần đó.

"Bỏ đi, không ăn nữa.” Trong chốc lát, Giang Bắc Thần vẫn không ăn, lập tức buông cần câu, chạy ra sau núi.

Sở dĩ lúc trước hắn định cư ở đây, chủ yếu là sườn núi này có núi có nước, còn có gà rừng.

Chỉ có điều, đám gà rừng kia đều rất tinh quái, bay rất nhanh, lại hiếm khi ra ngoài kiếm ăn vào ban ngày.

Giang Bắc Thần rón rén đi tới sau núi, nhìn sau núi hơn mười con gà rừng đang nhàn nhã tản bộ, thèm thuồng không thôi.

Không ngờ một lần lại tới nhiều như vậy, phát tài rồi!

Mà đám gà rừng kia, thấy Giang Bắc Thần lại tới, không hề để ý tới hắn, hiển nhiên là đã quen rồi.

Chờ hắn xông tới, vỗ cánh bay là được, dù sao hắn ngấp nghé chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai.

Giang Bắc Thần lần này tới, đã chuẩn bị đầy đủ, lại cộng thêm tu vi đã đột phá, tốc độ cũng có tăng lên nhất định.

Nhìn thoáng qua một cái, Giang Bắc Thần chọn một con gà rừng tương đối yếu, mạnh quá thì hắn bắt không được, tục ngữ nói quả hồng còn phải chọn quả mềm mà bóp.

Sau khi nhắm được mục tiêu, Giang Bắc Thần kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ những con gà rừng khác đi xa, Giang Bắc Thần tiến lên một bước dài, khi con gà rừng kia đang muốn bay lên, Giang Bắc Thần nhảy lên vồ bắt.

Bắt được rồi, chuồn mất rồi!

Những con gà rừng khác vội vàng vỗ cánh, còn con gà rừng bị Giang Bắc Thần bắt được chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Giang Bắc Thần ôm gà rừng vung chân bỏ chạy, thừa dịp những con gà rừng khác vẫn chưa kịp phản ứng lại, vội vàng chạy về nhà tranh của mình, đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không sợ bọn chúng đuổi theo nữa.

Sau đó thì đơn giản hơn nhiều, gϊếŧ chết nhổ lông, rồi rửa sạch.

Sau khi làm xong tất cả, Giang Bắc Thần mới đi ra ngoài, ngồi ở bờ Khổ Hải, lấy những cây củi đã chuẩn bị từ trước rất lâu, dùng linh lực châm lửa, bắt đầu chậm rãi nướng.

“Ba năm! Ba năm rồi! Cuối cùng có thể ăn thịt nướng rồi!”

Giang Bắc Thần kích động nướng gà rừng, tròng mắt ngấn lệ!

Ba năm, ngươi có biết ba năm nay ta sống như thế nào không?

Mỗi ngày đều ăn Ích Cốc đan, cho tới bây giờ chưa từng ăn qua một bữa cơm nào.

Nhất là những con gà rừng này, mỗi ngày lắc lư qua lại trước mặt hắn, mà hắn lại còn cứ không cách nào bắt được, chỉ có thể nhìn mà không ăn được.

Cũng rất là bực mình đấy!

Giang Bắc Thần vừa thêm củi vừa nướng gà, làm không biết mệt.

Có thịt ăn, cũng rất sảng khoái.