“Đói bụng quá rồi, hay là hỏi thử sư tôn, trưa nay ăn gì.” Trần Hắc Thán chạy bước nhỏ xuống dưới chân núi.
“Sư tôn, sư tôn.” Trần Hắc Thán vừa chạy vừa gọi.
Vương Lạc Ly thấy Trần Hắc Thán chạy tới, vô tình kiểm tra tu vi của hắn.
Luyện Khí tầng bốn.
Quả nhiên chỉ là một cặp sư đồ tán tu lưu lạc bên ngoài, đệ tử mới Luyện Khí tầng bốn, tu vi của sư phụ cho dù là có, thì cũng cao hơn được bao nhiêu?
Đợi lát Quỷ Vương Tông gϊếŧ tới, họ e là lành ít dữ nhiều, vẫn là đi trước thì tốt hơn, đừng liên lụy tới cặp sư đồ này!
Vương Lạc Ly hơi nhếch khóe miệng, dịu dàng nói: “Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng trong đám kẻ thù của vãn bối, có tu sĩ Trúc Cơ.”
Tu sĩ Trúc Cơ?
Trần Hắc Thán nghe thấy vậy, mặc dù không hiểu là xảy ra chuyện gì, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, vung tay một cái nói: “Tu sĩ Trúc Cơ thì có là cái gì? Sư tôn ta vung tay một cái, là có thể gϊếŧ chết một trăm tám mươi người.”
Tiện tay gϊếŧ chết một trăm tám mươi người?
Vương Lạc Ly cười phụt một tiếng, vô cùng quyến rũ, làm Trần Hắc Thán nhìn say mê.
Nàng lắc đầu nói: “Ngươi đừng nói bậy, Lạc Ly thật sự không thể liên lụy tới hai vị, truy binh không chỉ có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, mà còn là Quỷ Vương Tông tông môn cửu phẩm ở Thiên Đạo Minh.”
Vương Lạc Ly nói ra vô cùng thành khẩn, ánh mắt chân thành.
Giang Bắc Thần thầm gật đầu, thầm nghĩ nữ tử này cũng là một người lương thiện, còn biết lo nghĩ cho người khác.
Tông môn cửu phẩm, giống như Huyết Sát Tông, hắn quá quen rồi, nếu muốn đăng ký cửu phẩm tông môn ở Thiên Đạo Minh, đầu tiên phải có ba tu sĩ Trúc Cơ, ngoài ra phải thêm một tu sĩ Kim Đan.
Hơn nữa số lượng đệ tử, ít nhất phải có hai mươi người.
“Mặc dù ta rất muốn nhận người đồ đệ này, nhưng tông môn cửu phẩm, ta không chọc nổi….”
Giang Bắc Thần nghĩ vậy, đang định nói ra, lại bị ái đồ cướp trước một bước.
“Cửu phẩm tông môn là cái thá gì chứ, ở trong mắt sư phụ ta chỉ là kiến hôi thôi!” Trần Hắc Thán vẻ mặt tự hào nói.
Hắc Thán à, vừa vừa thôi, chém gió không sợ bị cắt lưỡi à, nói y như là ta có bản lĩnh đó vậy!
Lát nữa ta chạy bo, không lo cho ngươi được đâu nha!
“Ồ?” Vương Lạc Ly cười.
“Không biết quý tông môn đang xếp phẩm mấy trong Thiên Đạo Minh?”
Giang Bắc Thần đang định cản Trần Hắc Thán lại, chỉ nghe Trần Hắc Thán ngẩng cổ lên, học giọng điệu tối qua của sư phụ hắn, vẻ mặt cao ngạo nói: “Thiên Đạo Minh cỏn con mà thôi, không đáng nhắc tới!”
Thiên Đạo Minh cỏn con, không đáng nhắc tới?!
Vương Lạc Ly nhất thời ngây ra, bị lời nói nhảm của thiếu niên này làm cho kinh ngạc.
Cái tên khốn này, mới tu vi Luyện Khí tầng bốn, lại dám xem thường Thiên Đạo Minh?
Bốc đại một người ở Thiên Đạo Minh ra, một ngón tay cũng đủ để ngươi hồn phi phách tán rồi, thật không biết lấy dũng khí ở đâu ra, hay là nói hắn bị lừa rồi?
Vương Lạc Ly đang định mở miệng phản bác nhắc nhở, đột nhiên có một đám mây đen từ xa bay tới, mang theo một luồng khí tức đè ép vô cùng nặng nề.
Vương Lạc Ly thấy cảnh này sắc mặt liền thay đổi, truy binh của Quỷ Vương Tông tới rồi!
Truy binh đã tới, bây giờ muốn chạy cũng đã muộn rồi, Vương Lạc Ly nhất thời bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Đều tại mình, dừng chân tại nơi này quá lâu, mạng sống của bản thân không nói, còn liên lụy tới tính mạng của người vô tội.”
“Thật là đáng chết!” Trong lòng nàng lúc này, vô cùng hối hận, vẻ mặt lộ ra sự tuyệt vọng.
Thủ đoạn của tu sĩ Quỷ Vương Tông, nàng đã biết rồi, nếu như rơi vào tay của bọn chúng, kết cục thật không dám tưởng tượng.
Huống hồ gì là cặp sư đồ tán tu này?
Lúc này tu sĩ Quỷ Vương Tông, đã gần ngay trước mắt, cách nhau một bờ, dẫn đầu là nhị thúc ruột của Vương Lạc Ly và hai tu sĩ Trúc Cơ, những người khác đều là Luyện Khí tầng tám đến tầng chín.
Những tu sĩ Quỷ Vương Tông đó, trong tay đều cầm Dẫn Hồn Phiên, bên trong không ngừng truyền tới tiếng kêu gào thảm thiết.
Sắc mặt chúng tiều tuỵ, dáng người như quỷ, thoạt nhìn quỷ khí u ám, lúc này đang đứng ở bên kia bờ, đánh giá hai người Giang Bắc Thần.
Nhìn truy binh Quỷ Vương Tông vừa tới, Vương Lạc Ly bước ra một bước, chắn trước người hai người Giang Bắc Thần, lên tiếng nói: “Ân oán giữa ta và Quỷ Vương Tông các người, không liên quan tới người khác!”
Trên mặt Vương Lạc Ly đầy vẻ tuyệt vọng.
Tới được đây, nàng đã không còn đường lui nữa rồi, bây giờ nàng bị thương rất nặng, không chạy xa được, huống hồ gì sau lưng còn có hai người ngoài.
Giang Bắc Thần tay cầm cần câu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, gặp chuyện không hoảng, kỳ thực trong lòng vô cùng hoảng loạn!
Đám người này đại một người cũng có thể bóp chết mình, đều tại Hắc Thán, vốn muốn chạy bo, bây giờ phải làm sao đây?
Dụ bọn hắn vào trong Khổ Hải, có thể thành công không?
Trong lúc Giang Bắc Thần đang lo nghĩ, đám tu sĩ Quỷ Vương Tông, vô cùng kiêu ngạo, đứng ở bờ bên kia điên cuồng cười:
“Ha ha, em giá Vương Gia, không chạy nữa chứ gì? Đêm nay hầu hạ đại gia cho tốt, có lẽ có thể xem xét giữ ngươi lại bên cạnh hầu hạ.”
“Nhưng mà ở đây có một cái ao nhỏ, tới lúc đó có thể tắm uyên ương với đại gia trước nhỉ?
Lời nói của người đứng trước đám người đó rơi vào tai ba người ở bờ bên này, lời nói vô cùng ngông cuồng.
Giang Bắc Thần cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, hơi nheo mắt, nhẹ giọng hỏi: “Hắn là ai?”
Vương Lạc Ly hoảng sợ không thôi nghe thấy lời người đó xong, cả người run rẩy, khóe miệng hơi run cầm cập nói: “Là người đuổi gϊếŧ ta.”
Giang Bắc Thần nhấc cần câu lên, ha ha một tiếng, giả vờ bày ra dáng vẻ không hề để ý.
Chạy không được rồi, chỉ có thể dựa vào Khổ Hải thôi.
Hệ thống à hệ thống, ngươi tuyệt đối đừng có chơi ta đó, tính mạng của ta, đều nhờ cả vào ngươi đó.
Trần Hắc Thán nghe vậy, ánh mắt không có ý tốt nhìn đám người Quỷ Vương Tông, sau đó nhìn Vương Lạc Ly đang hoảng sợ không biết làm gì một cái, an ủi nói: “Đừng sợ, sư tôn ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Tiếp đó, Trần Hắc Thán đứng dậy tức giận đùng đùng chỉ về phía đám người Quỷ Vương Tông nói:
“Người ở bờ bên kia nghe cho kỹ đây, ông nội là thủ tịch đại đệ tử của Tiên Đạo Môn, người bên cạnh ta đây, chính là chưởng giáo của Tiên Đạo Môn, các ngươi còn không mau lui xuống!”