Chương 7: Người So Với Người Tức Chết Người

Trần Hắc Thán thầm thở phào một hơi, thầm nghĩ thiên phú của mình quả nhiên quá kém, sư phụ an ủi mình nên mới không nói rõ.

Làm người phải tự mình biết mình!

Thiên phú mình kém như vậy, nếu như còn không tự suy xét một cách sâu sắc, chắc chắn là hết thuốc chữa rồi!

“Sư phụ, ta quay về tiếp tu luyện đây.” Trần Hắc Thán ôm quyền, chuẩn bị rời đi.

Vừa mới quay người, hắn lại bị Giang Bắc Thần gọi lại.

Muốn đi? Công pháp ngươi học được rồi, sư phụ ngươi vẫn chưa học được đâu, sao có thể để ngươi đi chứ?

Giang Bắc Thần phất phất tay áo, thong thả nói: “Nếu đã học được tới tầng thứ ba, vậy để vi sư kiểm tra một lượt.”

“Tiên Đạo Chi Lộ” tầng đầu tiên ba ải, là những ải nào?”

Giang Bắc Thần chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu trong lòng chờ đợi đáp án của Trần Hắc Thán, để quay về bản thân còn học.

Trần Hắc Thán hơi giật mình, sư tôn kiểm tra thành quả tu hành của đệ tử, phải chuẩn bị sẵn sàng!

Hắn vội vàng đáp: “Ba quan là Vĩ Lư, Giáp Tích, Ngọc Chẩm.”

Giang Bắc Thần hơi gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Giáng Cung, Huyền Tẫn, Huyền Quan, lại chỉ cái gì?”

Trần Hắc Thán cẩn thận đáp: “Giáng Cung, là nơi long hổ giao nhau, huyệt dưới tim; Huyền Tẫn, tu hành trong lòng không nghĩ ngợi; Huyền Quan, nơi suy nghĩ bắt đầu, từ không mà có.”

Giang Bắc Thần gật đầu khen ngợi: “Không tệ, không tệ.”

Trong lòng hắn lại mở cờ trong bụng, vô cùng vui mừng.

Cuối cùng đã hiểu rồi.

“Sự thay đổi của Chu Thiên được nhắc tới trong công pháp……”

Giang Bắc Thần tiếp tục kiểm tra, từ công pháp tầng một tới tầng 3 đều kiểm tra một lượt, hầu như là kêu Trần Hắc Thán giảng giải lại một lượt.

“Sư phụ, đây là những gì đệ tử lĩnh ngộ được từ ba tầng đầu, không biết có đúng không?” Trần Hắc Thán hơi căng thẳng nói.

“Ừm….” Giang Bắc Thần nở một nụ cười lãnh đạm, vung tay nói: “Miễn cưỡng vẫn được, ngươi về trước đi.”

Trần Hắc Thán cung kính đứng lên, ra khỏi nhà tranh, trên mặt đầy sự buồn phiền.

Aizzz, vẫn khiến sư phụ thất vọng rồi, ta nhất định phải tu luyện cho thật tốt, báo đáp sư phụ!

Trần Hắc Thán thầm hạ quyết tâm.

Giang Bắc Thần nghe tiếng bước chân từ từ xa dần, liền đóng cửa phòng lại, vẻ mặt lộ ra sự vui mừng.

He he, cuối cùng đã hiểu được công pháp ba tầng đầu của “Tiên Đạo Chi Lộ” rồi, tới lúc bắt đầu tu luyện rồi!

Hắc Thán à Hắc Thán, mặt ngươi dù sao cũng đen rồi, bị học lỏm vài lần cũng có sao đâu nhỉ?

(Tác giả chơi chữ 黑 và 白, trong đó 黑 là đen 白 là trắng, còn 白嫖: là xem chùa, học lỏm.)

He he….

Lén cười vài tiếng xong, Giang Bắc Thần bắt đầu dựa theo những gì Trần Hắc Thán giảng giải, bắt đầu tu luyện.

…… (Ta là đường ngăn cách đẹp trai nhất quả đất~) ......

Sáng sớm ngày hôm sau.

Giang Bắc Thần vô cùng đắc ý bước ra khỏi nhà tranh, trên mặt không giấu được sự vui mừng.

Tu luyện cả đêm, vách ngăn đã trói buộc bản thân suốt ba năm cuối cùng đã nứt ra rồi, bây giờ Giang Bắc Thần đã là tu sĩ luyện khí kỳ tầng bốn.

Tâm trạng thoải mái vô cùng a!

Giang Bắc Thần chắp hai tay sau lưng, miệng lẩm bẩm hát, từ từ tản bộ tới bờ ao.

Lại nghĩ nghĩ, nên trồng vài cây hoa ngọn cỏ, tăng thêm chút màu sắc cho tông môn.

Hắn thấy nhà tranh của Trần Hắc Thán cửa mở lớn, vui vẻ gọi: “Đồ nhi, chào buổi sáng!”

Người có chuyện vui, tinh thần sảng khoái!

Hôm nay vi sư cao hứng, chỉ điểm cho ngươi thêm hai câu, Giang Bắc Thần nói: “Con đường tu tiên, trong lòng không thể nóng vội, giai đoạn luyện khí, thả lỏng có chừng mực, chính là chính đạo.”

Trong lòng Trần Hắc Thán vô cùng cảm kích sự thông cảm của sư tôn, nhưng tự biết thiên phú tư chất quá kém, bản thân chỉ có thể cần cù bù thông minh, biết thân biết phận phải lo trước.

Sư tôn thật là thương xót đệ tử, nhắc nhở đạo lý tu luyện phải thả lỏng có chừng mực, tối qua thật sự cả đêm mất ngủ, tu luyện “Tiên Đạo Chi Lộ” cả đêm, không muốn phụ lòng sư tôn khổ tâm dạy dỗ.

Trần Hắc Thán thẹn thùng xấu hổ nói: “Ta đang muốn bẩm báo với sư tôn, tối qua sau khi sư tôn kiểm tra đệ tử xong, đệ tử tự biết khả năng lĩnh ngộ của mình quá kém, phải cố gắng tu tập hơn.”

“Sau khi trở về, cố gắng lĩnh ngộ, đệ tử khổ tu cả đêm, nhưng bây giờ mới chỉ tới Luyện Khí tầng ba.”

Cái gì?

Một đêm đã tới Luyện Khí tầng ba? Ông đây tốn mấy năm trời mới tu luyện tới Luyện Khí tầng ba đấy!

Chậc!

Giang Bắc Thần hết sức kinh ngạc.

Nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, tâm trạng đang vui vẻ nháy mắt rơi xuống tận đáy vực.

Trần Hắc Thán thấy sư phụ sắp sửa đen mặt rồi, vội vàng quỳ xuống nói: “Đã làm mất mặt sư tôn rồi, Hắc Thán lập tức quay về nỗ lực tu luyện gấp bội.”

Aizzz, một đêm mới đột phá được Luyện Khí tầng ba, chắc có lẽ còn lâu mới đạt tới yêu cầu của sư tôn.

Trần Hắc Thán thầm tự trách, thiên phú của mình vẫn là quá kém.

“Sư tôn, người muốn phạt ta thì phạt đi, đệ tử tuyệt đối không lời oán thán!” Trần Hắc Thán bày ra bộ dạng nhận sai.

Chậc!

Ông đây không chỉ muốn phạt ngươi, ta còn muốn đấm ngươi!

Giờ phút này, Giang Bắc Thần tựa như nhìn thấy những học bá ở kiếp trước……

Aizzz, bị sai một lỗi nhỏ, lần này toán chỉ thi được 149 điểm.

Quá là mẹ nó tức chết người ta mà!

Giang Bắc Thần trong lòng bất giác dấy lên một ngọn lửa hận, hắn nhắc nhở bản thân, không thể bộc phát, không thể bộc phát….

Mình, là cao nhân tuyệt thế, chưởng giáo tông môn ân thể đó!

Hắn hít sâu một hơi, trên mặt khôi phục lại vẻ vân đạm phong khinh: “Vẫn tạm được, có thời gian, vi sư lại kiểm tra ngươi!”

Nói xong, bèn quay người về phòng, cá cũng chẳng buồn câu nữa.

Đệ tử thiên phú của quá cao, sư phụ thiên phú quá kém, cả người thật sự không có chút sức lực nào.

“Đau lòng quá……Như này thì bảo ta sống kiểu gì đây?” Trong lòng Giang Bắc Thần có cả một vạn con thảo nê mã chạy hết tốc lực, nghĩ tới hắn vất vả khổ sở ba năm trời, còn không bằng một đêm của người khác.

***草泥马: thảo nê mã: nghĩa đen là ngựa cỏ bùn, ở đây tác giả đang ngụ ý của từ 操你妈 nghĩa là đmm, để tránh bị kiểm duyệt.

Cứ giống như tiền mà bạn làm công ba năm, còn chẳng bằng thành quả một đêm lao động của người ta vậy đó.

Đắng lòng quá!