Chương 47: Chỉ Dẫn Của Thần (1)

Hắn thở dài, rồi lại nói về câu chuyện được lưu truyền ở nước Shinsai.

Mọi người đều biết về nó, nhưng mỗi lần nói về nó, hắn lại cảm thấy không giống nhau.

“Người xúc phạm thần, cũng là Ens đã gϊếŧ chết em trai Boone của mình, cướp đi cự quái Ruch (Dung Hợp Quái) do thần ban cho Boone.”

“Ens dùng sức mạnh thần ban cho Tam Diệp Nhân âm mưu gϊếŧ hại đứa con cả của thần, Redlichiida, vua Trí Tuệ vĩ đại và cũng là phụ thân của hắn.”

Giọng nói trầm bổng như thể đang đọc một bài thơ vĩ đại.

“Tội nghiệt nặng nề như thế đã xuất hiện ở trước mắt thần linh và vua Trí Tuệ ở thiên đường Thần Hứa, xuất hiện ngay dưới chân cung điện của thần.”

“Thần thất vọng và đau khổ nên đã giáng xuống hình phạt cho con dân của nước Shinsai.”

“Con cháu của kẻ tội đồ sẽ bị lưu đày bên trong Ma Uyên mãi mãi, còn con dân của nước Shinsai cuối cùng cũng sẽ không bao giờ có thể trở về quê hương của mình.”

“Thần ơi!”

“Khi nào thì ngươi mới có thể tha thứ cho tội lỗi của chúng ta và gieo rắc sự rực rỡ của mình lên nước Shinsai một lần nữa.”

Sau khi xướng xong bài thơ được lưu truyền phổ biến ở Shinsai này, hắn lắc lắc đầu.

“Chúng ta đều là những người bình thường, làm sao có thể một lần nữa đặt chân đến điện thần mà không được thần tha thứ chứ.”

Mặc dù hai vị Tế Ti đều cảm thấy chuyến đi này thế nào cũng sẽ không có kết quả nhưng vẫn thực hiện một cách nghiêm túc và tỉ mỉ theo ý nguyện của vua Trí Tuệ.

Bọn họ chia thành hai đường và đi dọc theo biển rồi đi sâu xuống.

Vị Tế Ti trẻ tuổi dẫn đầu một nhóm binh lính rẻ những ngọn sóng lớn, cùng lúc hắn băng qua mặt biển và trông về phía xa xa, hắn nhìn thấy những sợi màu vàng trên biển.

Biển xanh biếc và trong veo làm cho màu vàng trở nên rực rỡ rất dễ nhìn thấy.

“Có cái gì đó nổi lên trên biển kìa?”

“Đi xem nào.”



Một đám người đuổi tới, vị Tế Ti ngồi trên Anomalocaris duỗi cốt thương vớt lên một bông hoa mặt trời màu vàng từ biển.

Tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy loài vật này, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy thứ gì màu vàng ngoại trừ mặt trời trên bầu trời.

“Đây là cái gì?”

“Cùng màu với mặt trời.”

“Quá thần kỳ.”

Vị Tế Ti ngửi được hương hoa, hắn không nhịn được nghiêng người.

Sau đó hắn hít thở sâu như một phản xạ có điều kiện.

Phấn hoa mặt trời theo hô hấp của hắn đi sâu vào trong từng tế bào của cơ thể vị Tế Ti trẻ tuổi.

Ai cũng không thể đoán được.

Sau khi vật thần tạo vốn không có gì quá đặc biệt này và huyết thần thoại trong cơ thể của vị Tế Ti trẻ kết hợp lại phát sinh ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Huyết thần thoại đã xuất hiện một sự biến đổi về chất nào đó.

Cứ như thể Dung Hợp Quái cắn nuốt nội tạng của những sinh mạng khác rồi ghép nó vào cơ thể của chính nó.

Con đường trí tuệ của huyết thần thoại hoàn thiện một phần gen từ hoa mặt trời và tiến thêm một bước mới.

Từng đợt ánh sáng huỳnh quang màu vàng bay ra khỏi người vị Tế Ti, các Tế Ti khác cũng vô thức nới lỏng hoa mặt trời trên tay mình và để cho nó trôi nổi.

Quyền năng Trí Tuệ cho phép các Tế Ti có con mắt nhìn thấu lòng người, có được khả năng đọc suy nghĩ và giao tiếp với bất kỳ sự sống nào, nhưng sức mạnh của họ không bao giờ có thể tác động trực tiếp lên bất kỳ vật thể nào khác.

Nhưng vào giờ phút này, mọi thứ đều đã thay đổi.

Sức mạnh của hắn có thể tách khỏi cơ thể và tác động trực tiếp đến thế giới bên ngoài.



Trong khi ánh sáng huỳnh quang màu vàng tản ra từ cơ thể hắn, thì cả đám binh lính ở bên cạnh hắn đã ngửi thấy một mùi thơm trực tiếp tác động vào nơi sâu thẳm trong tâm trí.

Sau đó.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi và ngạc nhiên, như thể ý thức của họ đã bị cướp đi và làm cho họ không thể cử động.

Cơ thể bất động của bọn họ và từ từ chìm xuống dưới đáy biển.

May là bản thân bọn họ sinh sống trong biển nên không có nguy hiểm gì về tính mạng.

Lúc này đây, Tế Ti Thần trẻ tuổi đã hoàn toàn không nhận thức được gì, hai mắt sáng lên ánh sáng màu vàng, trong ý thức đột nhiên xuất hiện trên một hòn đảo màu vàng.

Hắn nhìn thấy hoa mặt trời mà mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Hắn đang đứng trên bờ biển, bên cạnh có một biển hoa màu vàng rậm rạp đang lay động.

Biển hoa trải dọc theo bờ biển và cả một tòa thành tráng lệ bị hoa mặt trời vùi lấp ở trong đó.

“Đây là đâu?”

Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, tự hỏi làm thế nào mà hắn lại đột ngột xuất hiện ở đây trong khi vừa rồi vẫn còn ở trên biển.

Làm sao lại đột nhiên xuất hiện một hòn đảo như vậy, mà nó còn đầy hoa như chốn bồng lai tiên cảnh của thần vậy chứ.

Cảnh đẹp đến nghẹt thở.

Mãi đến khi hắn nhìn thấy tòa thành không có tường thành và đầm lầy được bao quanh bởi đá.

Hắn phản ứng lại ngay lập tức, trong tích tắc đồng tử của hắn giãn ra đến cực điểm.

Mặc dù Tam Diệp Nhân vẫn còn trẻ tuổi và cũng chưa được tận mắt chứng kiến, nhưng hắn đã nghe nói về nơi này không biết bao nhiêu lần.

“Thành Thần Tứ.”

“Nơi đây là thành Thần Tứ.”