Trước sự kinh ngạc và khó hiểu của mọi người, Ens đã bị kéo đến trước mặt Redlichiida, bị bắt quỳ xuống trên một tảng gạch vụn.
Cung điện cao lớn và huy hoàng ngày xưa nay đã thành một đống đổ nát, phía dưới phiến đá là thi thể của các Tam Diệp Nhân.
Phía trên đống đổ nát, Redlichiida nhìn chằm chằm vào Ens, hắn nhìn con trai mình với ánh mắt không thể hiểu nổi, tức giận, bi thương.
“Tại sao ngươi lại dám làm chuyện như vậy?”
“Gϊếŧ phụ thân của ngươi? Còn xúc phạm đến Thần?”
“Ngươi là tế ti của Thần, vậy mà lại dùng sức mạnh mà Thần ban cho ngươi để gϊếŧ vua của ngươi.”
Trước khi Ens kịp trả lời, Redlichiida đã nhặt được một quả trứng sau giống như đá lên, hỏi hắn.
“Ngươi nói đi.”
“Tại sao Dung Hợp Quái của em trai Boone của ngươi lại nằm trong tay ngươi, Boone ở đâu rồi?”
Ens không hề che giấu, trong mắt của hắn không có một chút ý hối hận nào, nói như không để tâm đến.
“Ngươi nói xem?”
“Vua Trí Tuệ vĩ đại? Với trí thông minh của ngươi thì không khó để đoán được ta đã làm gì đúng không?”
Lửa giận của Redlichiida bị hắn thổi bùng lên, hắn tức điên hét về phía Ens.
“Nhưng ta muốn nghe chính miệng ngươi nói.”
Ens nghiêng đầu sang một bên, dù miệng rất cứng rắn nhưng hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt của phụ thân của mình.
“Ta đã gϊếŧ Boone, sau đó lấy xương ở mi tâm của hắn ra.”
“Sau khi ta ăn nó, tất nhiên là có thể điều khiển Dung Hợp Quái của hắn.”
“Còn xác của hắn, ở ngay trên biển.”
Sau khi Redlichiida nghe xong, cả người run lên.
“Ngươi, cái tên nghiệt tử này.”
“Ngươi đang tìm đường chết.”
Đúng lúc này vương hậu lao ra từ phía sau, giữ chặt lấy chồng của mình.
“Không được gϊếŧ hắn!”
Redlichiida nhìn vương hậu của mình, trong ánh mắt của hắn đầy sự tức giận.
“Hắn đã gϊếŧ anh em của mình, hắn đã gϊếŧ Boone.”
“Hắn còn muốn gϊếŧ ta, gϊếŧ phụ thân của hắn.”
“Boone cũng là con trai của ngươi.”
“Tại sao không thể gϊếŧ hắn, không phải là hắn nên trả giá cho những gì mà hắn đã làm sao?”
Vương hậu cầu khẩn nhìn Redlichiida: “Cũng vì chúng ta đã mất một đứa con trai, cho nên không thể mất thêm đứa con trai thứ hai.”
Vương hậu nằm trên mặt đất, dùng hết sức ôm lấy Redlichiida: “Hơn nữa!”
“Ta không muốn ngươi tự tay gϊếŧ con trai mình.”
“Đó sẽ là điều bất hạnh nhất trên thế giới này, đừng để chuyện này xảy ra có được không?”
“Hãy trục xuất hắn đến một nơi thật xa, để cho hắn mãi mãi không thể quay trở lại.”
Vương hậu nhìn con trai trưởng của mình: “Mau cầu xin phụ thân ngươi tha thứ đi!”
Ens cười ha ha, quỳ trên mặt đất nói với giọng điệu như không hề để ý đến.
“Ta không có sai.”
“Ta là con trai trưởng của ngươi, ta mới là Vua Trí Tuệ tiếp theo.”
“Làm sao ta có thể chấp nhận được việc ta không phải là vua, làm sao ta có thể chấp nhận được việc người ngồi trên ngai vàng không phải là ta.”
“Cho dù hôm nay ngươi không gϊếŧ ta, thì trong tương lai ta cũng sẽ gϊếŧ Yasser.”
Hắn nhìn phụ thân của mình, nói rõ ràng.
“Không thể trở thành vua”.
“Vật ta thà chết còn hơn.”
Có thể nhìn ra được, Ens đã không còn ý chí để tiếp tục sống.
Sau khi Redlichiida nghe xong, nếu như vừa rồi trong mắt hắn là sự tức giận thì bây giờ trong mắt hắn chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Hắn bước xuống cung điện đã đổ nát từng bước từng bước, vừa đi vừa nói với Ens.
“Ens.”
“Nếu như thực sự phải gϊếŧ ngươi, vậy người đó chỉ có thể là ta, phụ thân của ngươi.”
“Chứ không phải anh em của ngươi.”
Phần dưới sắc nhọn của vương trượng xuyên qua ngực Ens, máu tươi không ngừng chảy ra dọc theo hoa văn của vương trượng.
Redlichiida đã tự tay gϊếŧ chết Ens, trong vũng máu, Ens nghe thấy tiếng kêu khóc đến khàn giọng của vương hậu, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về phía Redlichiida.
Không biết là đang nhìn phụ thân của mình, hay là vương miện trên đỉnh đầu của hắn.
Mãi cho đến khi ý thức của hắn hoàn toàn biến mất.
Tranh giành vương quyền, phụ tử tương tàn.
Không biết mọi chuyện bắt đầu từ đâu, có thể là từ khi Ens còn là một đứa trẻ vui vẻ khi được phụ thân của mình là Redlichiida đưa đến Điện Thần, sau đó nhìn thấy phụ thân mình nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt vô cùng thất vọng.
Cũng có thể là từ khi Yasser thức tỉnh tài năng bẩm sinh của mình, định mệnh huynh đệ tương tàn đã được sắp đặt.
Nhưng tại thời điểm này, đều không phải lo lắng về điều đó nữa.
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc.
“Ầm!”
Redlichiida rút cây vương trượng của mình ra và ném xuống đất, cây vương trượng bằng xương phát ra âm thanh trầm vang.
Hắn đã run lên ngay lập tức, những thị vệ xung quanh hắn lập tức hoảng sợ vây quanh hắn.
“Vua!”
“Vua Trí Tuệ.”
Hắn dùng sức vịn lên những thị vệ bên cạnh mình để tránh việc bản thân ngã xuống, sau khi thở dốc vài lần, hắn mới lấy lại sức rồi vẫy tay bảo người nâng thi thể của Ensi đi xuống dưới.
Quay đầu nhìn lại.
Nhìn vương hậu đang ngồi trên mặt đất hé miệng nhưng không thể kêu khóc thành tiếng được nữa, trong ánh mắt của Redlichiida tràn đầy vẻ áy náy.
Để một vị mẫu thân nhìn thấy đứa con của mình chết trước mặt mình, thật sự quá tàn nhẫn, mà người gϊếŧ chết con của mình là là phu quân của mình, là phụ thân của đứa con đó.
“Xin lỗi!”
“Thực sự... thực sự xin lỗi.”