Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Chính Là Thần

Chương 33: Lời Khuyên Và Vận Mệnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Redlichiida khắc lại những gì mà Thần đã nói với hắn lên vương miện, đây là cuộc đối thoại giữa hắn và Thần, đồng thời cũng là chỉ dẫn về vận mệnh đối với hắn.

Khi tất cả những câu chữ này tập trung lại với nhau, đó là giao ước giữa Tam Diệp Nhân và Thần.

Khi tất cả những điều này được hoàn thành, chỉ cần trước khi chết hắn đặt dấu ấn ý chí vĩnh viễn của huyết mạch Thủy Tổ vào trong đó, thì kiệt tác hoàn hảo của hắn sẽ được hoàn thành.

Nó không chỉ là báu vật chí cao vô thượng, mà còn là câu trả lời cuối cùng của cả đời Redlichiida.

Redlichiida càng ngày càng phấn khích, tinh thần của hắn đã dồn hết vào trong bảo vật này.

“Thần đã nói với ta.”

“Vực thẳm của du͙© vọиɠ sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn nhờ vào những thứ mà ngươi cho, ngọn núi của oán hận cũng sẽ không biến mất chỉ vì ân huệ của ngươi.”

Khi hắn khắc câu nói này lên, có một tiếng nổ lớn từ dưới mặt đất phát ra, toàn bộ thành Thần Tứ đều có thể cảm nhận được sự rung chuyển dữ dội.

“Ầm ầm!”

Redlichiida cuối cùng cũng dừng lại, hắn nhìn ra ngoài.

Sau đó đi về phía bên ngoài của cung điện, cảm thấy chấn động này rất kì lạ.

“Âm thanh gì vậy?”

“Không lẽ có ngọn núi lửa nào đó gần đây đang phun trào?”

Những Tam Diệp Nhân đang hoạt động bên ngoài thành Thần Tứ cũng lần lượt dừng những động tác lại, nhìn xung quanh.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trong trí nhớ của mình.

Cung điện Trí tuệ cao lớn và tráng lệ sụp đổ trong nháy mắt, biến thành một đống đổ nát.

“Ư!”

Giữa khói bụi mù mịt, một con côn trùng khổng lồ hơn hai mươi mét xé toạc mặt đất và các tòa nhà trên mặt đất, gầm lên trời.

Dung Hợp Quái chui ra từ lòng đất, với đôi mắt giống như ốc sên quay chuyển nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy Vua Trí Tuệ Redlichiida vừa bước ra khỏi cung điện đứng trước đống đổ nát.



Nó nhắm thẳng vào Redlichiida, tung đòn tấn công không chút do dự.

Vẻ mặt của Redlichiida lộ ra vẻ ngạc nhiên, còn mang theo một chút không thể tin được.

Những lời khuyên mà Thần nói với hắn trước đây, giáng lâm đúng lúc hắn vừa mới khắc những lời này.

Đúng là rất giống định mệnh đã được định sẵn.

Hàng chục lính canh đi ra từ các lối đi ở cả hai bên, lao về phía Cung điện Trí tuệ, còn có những người bị thương bò ra khỏi đống đổ nát và lao về phía bóng dáng đáng sợ của Dung Hợp Quái.

“Bảo vệ nhà Vua!”

“Bảo vệ Vua Trí Tuệ.”

Rõ ràng đây là lần đầu tiên Thành Thần Tứ tặng gặp phải một cuộc tấn công, cũng là lần đầu tiên Vua Trí Tuệ gặp phải ám sát và tấn công.

Thị vệ trong và ngoài cung điện luống cuống tay chân cứ như ruồi không đầu, căn bản là không kịp giải cứu vị vua đang ở trong tình huống nguy hiểm.

Trong nháy mắt Redlichiida đã biết rằng con quái vật này đang lao về phía mình, hắn lập tức nhận ra con Dung Hợp Quái này, đồng thời gọi tên chủ nhân của nó.

“Có phải Boone không?”

Đây là tên của nhị hoàng tử, có nghĩa là báo ân.

Nhưng rõ ràng là lúc này con trùng khổng lồ dưới trướng của Nhị hoàng tử không phải ở đây để trả ơn, mà là để gϊếŧ hắn.

“Boone.”

“Ta lấy tư cách là Vua Trí Tuệ ra lệnh cho ngươi, bắt nó dừng lại ngay lập tức.”

Giọng nói này vang vọng trong tâm trí của tất cả Tam Diệp Nhân, thậm chí còn đến nơi xa bên kia biển, trong một thành phố khác.

Nhưng rõ ràng là Boone không phải là người khởi xướng chuyện này.

Sự tồn tại của chính hắn thậm chí đã biến mất khỏi thế giới này, mệnh lệnh của Redlichiida không ảnh hưởng gì đến hắn.

“Đó không phải là Boone.”

“Vậy đó là ai?”



Một cái tên hiện ra trong đầu Redlichiida, sau đó còn nghĩ đến lời khuyên của Thần mà hắn vừa mới khắc xuống.

Nhưng đã quá muộn.

Mọi thứ đều xảy ra giữa điện quang hỏa thạch, cuộc tấn nhanh như sét đánh của kẻ có dã tâm âm thầm phát động khiến hắn không có cơ hội để nói câu thứ hai.

Cái miệng khổng lồ của Dung Hợp Quái đã đến gần Redlichiida, những cái xúc tu đáng sợ đã giáng xuống đầu Redlichiida.

Cái bóng đen kia bao trùm hắn, cuộc hành trình thần thoại sử thi của vị Vua Trí Tuệ này sắp đến điểm cuối cùng.

-----------

“Đã chết rồi sao?”

Bên kia của biển cả, Ens từ xa quan sát động tĩnh của thành Thần Tứ, đồng thời nghe được lời mà Vua Trí Tuệ dùng Vương Quyền để nói.

“Boone!”

“Ta lấy tư cách là Vua Trí Tuệ ra lệnh cho ngươi, bắt nó dừng lại ngay lập tức.”

Câu nói với giọng điệu quen thuộc kia, âm thanh vẫn uy nghiêm như vậy, nhưng lại rất gấp gáp.

Có thể nhìn ra được là hắn đang gặp phải một tình huống nguy hiểm, không có thời gian để hắn thong dong.

Tất nhiên Ens biết phụ thân của mình đã gặp phải chuyện gì, trong đôi mắt của hắn đột nhiên trào rơi nước mắt.

Phụ thân của hắn, vị Vua Trí Tuệ vĩ đại đã thực sự chết rồi.

Vua Trí Tuệ là người mà hắn sùng bái, bởi vì hắn chính là vị Vua Trí Tuệ tạo ra và phát triển nền văn minh, là người sở hữu quyền năng trí tuệ.

Hắn vĩ đại, nhân từ, thông minh.

Trong mắt Ens, hắn là một ngọn núi mà hắn không thể vượt qua được.

Nhưng hắn cũng rất bất công, rõ ràng hắn mới là con trai trưởng.

Thần đã ban mọi thứ cho con trai trưởng, vậy tại sao hắn không thể truyền ngôi cho con trai trưởng?
« Chương TrướcChương Tiếp »