Edit: Đào Sindy
Cuối cùng người Ban gia vẫn quyết định gặp Thành An Bá một lần.
Một nhà bốn người cộng thêm Dung Hà, năm người trầm mặc ngồi trong phòng, nhìn thấy trong phòng chất cả đống lễ vật, bầu không khílúc này không hề có tiếng động nào. Nhưng mà Ban Hằng cảm thấy không khí này có chút xấu hổ, xấu hổ đến làm cho hắn nhịn không được quét mắt tới lui trên người Dung Hà và tỷ hắn.
Thì ra lúc trước hắn cảm thấy cho Dung Bá gia có ý với tỷ hắn, không phải do hắn nghĩ nhiều, mà là hắn nghĩ quá ít.
"Bá phụ, bá mẫu. " Dung Hà đứng dậy thi lễ vãn bối với Âm thị và Ban Hoài: "Vãn bối mạo muội tới quấy rầy trước, mong bá phụ bá mẫu tha lỗi nhiều hơn."
Ban Hoài bưng chén trà yên lặng nghĩ, lúc gặp mặt trước đó vài ngày, còn gọi ông Hầu Gia, lúc này mới qua bao lâu, liền biến thành bá phụ rồi. Trước kia ông cảm thấy Dung Hà mặt nào cũng tốt, hiện tại xem xét lại, mới cảm thấy không phải như vậy.
Lông mày có khuôn, nghe nói nam nhân như vậy tâm địa cứng rắn. Mọc thêm một cặp mắt đào hoa, mười phần hết tám chín phần chọc hoa đào. Môi có chút mỏng, xem xét thì rất bạc tình. Không phải có câu nói làm trượng nghĩa phần lớn đều gϊếŧ chó, phụ lòng nhất là người đọc sách, Dung Hà đọc nhiều sách như vậy, lỡ như y là một người nam nhân phụ lòng thì làm sao bây giờ?
Không ổn không ổn, ông ở trong lòng lắc đầu liên tục, quay đầu nhìn phu nhân Âm thị.
Âm thị trừng lên mí mắt, mỉm cười nói: "Nghe nói Thành An Bá cố ý cầu hôn nữ nhi vô dụng của ta, việc này..." Mắt Âm thị nhìn nữ nhi, thấy trên mặt nàng không có bao nhiêu ý e lệ, liền nói: " Nhưng mà việc này thực sự quá đột nhiên, chúng ta cảm thấy thật ngoài ý muốn."
"Bá phụ bá mẫu, vãn bối thật tâm cầu hôn Quận Chúa, nếu có thể cầu được nữ nhi Ban gia, vãn bối định toàn tâm toàn ý, đầu bạc không rời. Cùng Quận Chúa giống như bá phụ cùng bá mẫu." Dung Hà lại hành đại lễ với Ban Hoài và Âm thị: "Ngày sau nếu dám vi phạm lời thề hôm nay, thì cứ để vãn bối mất hết thanh danh, cả đời thê lương cơ khổ."
Lời thề thế này đối với một quý công tử nổi danh bên ngoài mà nói, quả thực là cực kỳ âm độc. Nếu nói gì mà thiên lôi đánh xuống, chỉ sợ người Ban gia nghe cũng không muốn nghe, bởi vì những lời này đã dùng nát.
Ban Hằng vội ho một tiếng, nâng khóe mắt liếc qua nhìn Ban Họa, tỷ hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Ban Họa lén bỏ điểm tâm vào miệng, uống một ngụm trà, sau đó cười một tiếng với Ban Hằng vô tội.
Đây là ý gì, có bằng lòng hay không? Lại nói, người ta đang cầu thân đấy, tốt xấu gì tỷ cũng nên tỏ ý thẹn thùng mới đúng chứ?
" Đứa nhỏ này nhà ta không thích thi thư, chỉ sợ không có bao nhiêu sở thích chung với ngươi." Âm thị cảm thấy mình giờ phút này có chút giống nhạc mẫu ác độc gây khó dễ con rể trong thoại bản.
"Quận Chúa thích gì, vãn bối sẽ thích cùng nàng, thi thư chỉ là ham muốn nhỏ lúc rảnh rỗi, không quan trọng bằng Quận Chúa."
Mí mắt Ban Hoài run lên, tiểu tử rất có tiền đồ, năm đó ông cũng dựa vào bản tính không biết xấu hổ này, khiến phu nhân mở cờ trong bụng.
"Đứa nhỏ này tính tình xa xỉ, thích tiêu sài phung phí, Bá gia..." Âm thị muốn nói Bá gia là một người đơn giản, nhưng khi nhìn thấy y phục trên người Dung Hà mặc dù màu trắng, vải vóc cũng bởi vì còn hiếu kỳ nhà bọn họ, cố ý chọn vải bông, nhưng thêu văn phía trên lại không đơn giản, Âm thị có thể khẳng định, phía trên thêu một đóa hoa nhỏ, khiến vải vóc trên người trở nên đáng tiền: "Bá gia là một người yêu thích sự thanh lịch, không quá hợp."
"Quận Chúa quốc sắc thiên hương, trang điểm bôi son rất hợp, nàng thích mặc gì vãn bối cũng thích theo. Nàng thích ăn gì, trong nhà liền ăn cái đó, trong nhà chỉ có một mình tại hạ, hết thảy đều có thể nghe theo sở thích của vãn bối. Tổ tiên vãn bối mặc dù không phải gia tộc hiển hách, nhưng vẫn cho vãn bối một chút di sản, vãn bối nhất định sẽ không để Quận Chúa phiền não chút nào về phương diện tiền bạc."
Dung thị nhất tộc xem như vọng tộc mấy trăm năm rồi, nói "Không phải gia tộc hiển hách" "cho một chút di sản" đây chẳng qua là lời khiêm tốn, muốn thật bàn về tổ tiên một số nhân vật lớn, còn có lượng vàng bạc tài bảo cất giữ, Ban gia thật đúng là không bằng Dung gia.
Âm thị đột nhiên cảm giác được, lấy tính tình nữ nhi nhà mình, gả cho nam tử trong nhà không có trưởng bối gia thế lại hiển hách, thật đúng là lựa chọn tốt nhất. Nhưng lời nam nhân nói, từ trước đến nay không thể quá tin vào, Âm thị nghĩ đến Trầm Ngọc năm đó, lúc cầu hôn nói lời như hoa, kết quả thế nào, toàn bộ người Kinh Thành đều biết rồi.
"Lời Bá giâ thật chu toàn." Âm thị cười: "Loại chuyện quan trọng này, chúng ta thân là trưởng bối mặc dù rất quan tâm, nhưng vẫn là tâm ý nhi nữ quan trọng hơn."
Âm thị là một người cởi mở, có lẽ bởi vì lúc trước người nhà mẹ đẻ ép bà làm những chuyện bà không thích, cho nên bà đối với con gái của mình ngược lại tương đối thoáng, thậm chí nghĩ đến thật cởi mở, nếu nữ nhi tìm không thấy lang quân như ý, bà thà rằng không cho nàng gả, cũng không muốn để nàng chịu khổ.
Nhưng loại tư tưởng này quá ly kinh bạn đạo*, Âm thị chưa bao giờ biểu hiện ra bên ngoài loại thái độ này, chỉ là thời điểm giáo dục nhi nữ, khó tránh khỏi lộ ra một ít.
*trái với đạo lý
“Bá mẫu nói có lý. " Dung Hà thở dài với Âm thị, nghiêng đầu nhìn về phía Ban Họa đang cúi đầu uống trà.
Ban Hoài đứng người lên, vỗ tay áo, thản nhiên nói: "Bá gia, nhà chúng ta còn đang trong hiếu kỳ, có mấy lời vẫn không nên nói." Nói xong, nói với Âm thị và Ban Hằng: " Mặt trời trong viện rất đẹp, chúng ta ra ngoài phơi nắng thôi."
Ban Hằng bất đắc dĩ đứng người lên, liếc mắt nhìn Dung Hà, không nghĩ tới ngươi là người như vậy!
Cửa phòng lớn mở ra, ba người Ban gia đứng trong sân mắt lom lom nhìn chằm chằm trong phòng, mặc dù không thể nghe hai người nói gì, nhưng nếu Dung Hà dám có động tác nào vượt quy củ, ba người này nhất định sẽ trực tiếp xông vào.
Dung Hà quay đầu mắt nhìn ngoài viện, thở dài nói với Ban Họa: "Quận Chúa, người nhà của nàng thật tốt với nàng." Thậm chí Dung Hà có thể khẳng định, toàn bộ Kinh Thành nhà thương yêu nữ nhi như vậy chỉ sợ có mỗi Ban gia mà không còn ai khác.
Ban Họa bưng chén trà, nghiêng đầu dò xét Dung Hà, sau một lúc lâu đặt chén trà xuống, bưng mặt nói: "Dung Bá gia, ngươi thật sự định cưới ta?"
Bình thường nữ hài tử nhắc đến chuyện này, nhất định hai má sẽ ửng đỏ, nói năng lộn xộn, thế nhưng Ban Họa rất tỉnh táo, thậm chí còn thừa cơ nhìn Dung Hà nhiều thêm vài lần. Mặt đẹp, tay đẹp, eo nhỏ chân dài, khí chất tốt, nam nhân tốt như vậy, lại coi trọng nàng, chẳng lẽ tướng mạo nàng cực kỳ hấp dẫn người đọc sách?
"Vâng, tại hạ muốn cầu hôn Quận Chúa." Dung Hà thở dài, ngồi trên ghế nhìn thẳng Ban Họa: " Nếu Quận Chúa bằng lòng gả cho ta, nàng có thể thường thường đến ở lại nhà mẹ đẻ như cũ, nhưng phải dẫn tại hạ theo mới được."
Ban Họa nghe nói như thế, rốt cục trên mặt có thêm vài phần xúc động: " Người đọc sách các ngươi đối với nữ nhân không phải có rất nhiều yêu cầu sao, còn nói gì mà nữ nhân thường xuyên về nhà ngoại là không hiền đức?"
"Quận Chúa, trước mặt của nàng, tại hạ không phải người đọc sách, chỉ là một người ngưỡng mộ nàng trong lòng, muốn cầu nàng gả cho một nam nhân bình thường mà thôi. " Trên mặt Dung Hà lộ ra vẻ cô đơn: "Huống chi hiện tại tại hạ không cha không nương cũng không huynh đệ, Bá phủ trống rỗng ngoại trừ ta thì không có những người khác. Không phải bởi vì thân phận kiềm chế, thì để tại hạ đi theo Quận Chúa ở lại phủ Quốc Công, tại hạ cũng đồng ý."
Ban Họa nhớ tới Dung Hà tuổi nhỏ đã không còn phụ mẫu, về sau ngay cả huynh trưởng cũng mất, trưởng tẩu đã mang thai thấy phu quân không còn, dứt khoát ôm hài tử về nhà ngoại tái giá, thân thế xác thực rất đáng thương.
"Cho nên... Ngươi coi trọng nhà chúng ta tương đối náo nhiệt, cho nên mới muốn cưới ta?" Đột nhiên Ban Họa cảm thấy, nếu như Dung Hà thật sự nghĩ như vậy, gả cho y cũng là lựa chọn tốt.
"Không, đây đại khái là yêu ai yêu cả đường đi. " Dung Hà cười nhìn Ban Họa: "Quận Chúa bằng lòng để tại hạ vào ở nhà mình sao?"
Ban Họa sờ cằm, yên lặng nhìn Dung Hà.
Dung Hà mỉm cười tùy ý nhìn nàng, cặp mắt đẹp như một dòng suối chảy róc rách dịu dàng, khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu lại không có bất kỳ tính công kích gì.
"Ý của ngươi là, bởi vì thích ta, cho nên liền thích người nhà của ta?" Ban Họa đối với câu nói "Yêu ai yêu cả đường đi" này vẫn hiểu, nàng hoài nghi nhìn Dung Hà, tại sao nàng không cảm thấy Dung Hà thích nàng thế nào, hay nàng đã bỏ qua gì rồi?
"Vâng." Dung Hà cười.
"Cho nên... Ngươi thích ta ở điểm nào nhất?" Ban Họa không hiểu cảm thấy mình có chỗ giống thư sinh vô tình trong thoại bản, mà Dung Hà là nữ lang si tình, một lời thực tình lại bị trao sai nơi.
Sờ mặt, không đúng, không thể bởi vì Dung Hà lớn lên đẹp hơn Nghiêm Chân, nàng phải ra quyết định cho đúng, nàng không thể nông cạn như thế!
"Quận Chúa rất đẹp, dù là hoa đào tháng hai hay ba, như ngôi sao trên trời, như tuyết tháng mười hai, cũng không bằng sự xinh đẹp của Quận Chúa. " Dung Hà chỉ vào ánh mắt của mình: "Đôi mắt của Quận Chúa, giống như ngôi sao đẹp nhất trên trời, sau khi tại hạ thích Quận Chúa, liền cảm giác nam nam nữ nữ trên thiên hạ không phân biệt giới tính, chỉ là người mà thôi."
Ban Họa... Ban Họa cảm thấy gương mặt mình hơi nóng lên.
Bởi vì dáng vẻ Dung Hà nói chuyện thực sự quá thật thành, quá ngay thẳng rồi, nàng chỉ hy vọng có nam nhân như thế đến khen nàng!
Gì mà cảm thấy nàng đáng yêu, linh động, thiện lương hơn trong tưởng tượng, đều là một đống lời nói nhảm, không ngay thẳng, ngoan ngoãn mà khen nàng đẹp? Một Đại lão gia, nói một câu quỳ dưới sắc đẹp của nàng, mất mặt lắm sao?!
Nàng cảm thấy mình càng thưởng thức Dung Bá gia hơn, bởi vì người này thành thật có ánh mắt, còn hiểu việc thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Đây mới là lời ca ngợi tốt nhất trên đời!
Nhìn nàng, đã cảm thấy nữ nhân trên thiên hạ và nam nhân khác không chênh lệch, nói rõ nàng trong mắt mình, chính là nữ nhân đẹp nhất, những người khác
đều là cặn bã à nha?!
Khen nàng như thế, nàng rất thích!
Tâm tình Ban Họa rất tốt, đứng người lên vỗ vai Dung Hà: "Người trẻ tuổi, ngươi có ánh mắt như thế, ta rất xem trọng ngươi."
Dung Hà ngẩn người, lập tức cười nói: "Vậy nàng bằng lòng gả cho ta chứ?"
Ban Họa khều ngón tay, bắt đầu tính toán chuyện nếu như nàng và Dung Hà thành thân, sẽ có hậu quả gì.
Thành thân, nếu như Dung Hà dịu dàng quan tâm nàng, sau này Ban gia
thất thế, nàng hẳn sẽ không vứt bỏ mạng nhỏ, mà người nhà cũng sẽ được che chở. Nàng còn chiếm được thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, thiên hạ đệ nhất quân tử, thiên hạ đệ nhất tài tử, cả đời này không lỗ rồi.
Thành thân, Dung Hà tệ bạc nàng, nàng đạp Dung Hà về nhà ở, chờ Ban gia thất thế, kết cục nhà bọn họ hẳn là không khác trong mơ. Nhưng chí ít nàng thành công ngủ với thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, đây chính là nuôi trai lơ phải nuôi cực phẩm, coi như cũng không lỗ, còn có thể tức chết mấy nữ nhân nàng không vừa mắt.
Nhưng cứ như vậy, hình như Dung Hà có chút thiệt thòi.
Xem như Ban Họa bị lý luận chính trị đạo đức làm cho do dự, có nên hại một nam tử tốt như thế không?
Nàng luôn cảm thấy nếu gật đầu đáp ứng, chuyện này thật thẹn với lòng.