Chương 54

Edit: Đào Sindy

Ban Họa không chọn ngồi xe ngựa, mà chọn cưỡi ngựa.

Nàng

mặc cung trang phức tạp, cưỡi ngựa cũng không dễ chịu, thế nhưng không biết vì sao, trong tiềm thức nàng không muốn đổi lại, trong nội tâm có ý niệm kỳ quái, thúc giục nàng nhất định phải tiến cung, tiến cung nhanh một chút.

"Giá!"

Roi ngựa Vân Khánh Đế cho nàng đập vào thân ngựa, phát ra tiếng vang thanh thúy. Trên mặt đất còn có tuyết đọng chưa tan, hộ vệ Ban gia sợ Ban Họa xảy ra chuyện, tất cả đều liều mạng đuổi theo. Nhưng bọn họ cưỡi ngựa sao vượt qua Ban Hoạ cưỡi con ngựa ngự tứ được, chẳng được bao lâu liền bị cách ra xa một khoảng.

"Bá gia. " Hộ vệ Tĩnh Đình Hầu phủ nhảy xuống ngựa, một người quỳ xuống trước mặt Dung Hà mặc cho nền đất lạnh rét buốt: "Thành An Bá, tình huống Quận Chúa có chút không đúng, thuộc hạ thỉnh cầu Bá gia vào cung che chở Quận Chúa."

"Chư vị tráng sĩ xin yên tâm, ta nhất định sẽ che chở nàng!" Dung Hà vỗ con ngựa dưới thân, tuấn mã lao vụt ra ngoài.

"Đội trưởng. " Một vị hộ vệ thở ra một hơi khí nóng: "Làm sao bây giờ?"

" Lập tức đi báo cho Hầu Gia và phu nhân: " Hộ vệ trưởng hít sâu một hơi:

" Chỉ sợ trong cung sắp xảy ra chuyện." Hắn đã làm hộ vệ mấy năm cho Quận Chúa, nhưng chưa bao giờ thấy bộ dáng Quận Chúa luống cuống như vậy. Mặc dù hắn không rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Mảnh tuyết treo trên nhánh cây, con đường đầy bùn bẩn thiểu, lui tới không thấy rõ mặt người đi đường, Ban Họa cảm thấy, từng cảnh tượng ấy đã từng thấy qua trong mơ, lại tưởng đây chỉ là ảo giác của nàng. Gió lạnh đập trên mặt của nàng, khiến mặt nàng cóng đến hơi choáng, nhìn cửa cung cách mình càng ngày càng gần, trong thoáng chốc nàng cảm thấy, nó như một con quái thú há miệng đầy máu, chờ đợi tùy thời nuốt chửng mỗi người.

Ở cửa cung, mấy cấm vệ quân vội vàng cưỡi ngựa vọt ra, nhìn thấy Ban Họa giục ngựa chạy vội, trong đám vệ quân chạy ra có một người mặc áo đen khảm vàng cầm cờ nói: "Phúc Nhạc Quận Chúa, Đức Ninh Trưởng Công Chúa bị thương nặng lâm nguy, bệ hạ triệu gấp!"

"Ngươi nói cái gì?" Ban Họa thở hổn hển, nắm chặt dây cương, phi nhanh con ngựa phát ra tiếng Hi..i...iiii tcon ngựa ngửa thân ra nửa ngày, mới ngừng lại được.

Cấm vệ quân cầm đầu thấy hai mắt Ban Hoạ đỏ lên, hai gò má trắng xanh, đáy lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi: "Đức Ninh Trưởng Công Chúa... Bị thương nặng lâm nguy..." Lời hắn nói vẫn chưa xong, chỉ cảm thấy trước mắt phất qua một trận gió, Phúc Nhạc Quận Chúa vậy mà trực tiếp cưỡi ngựa, vọt vào Hoàng Cung.

"Quận Chúa, nội cung không thể phóng ngựa!"

"Nhanh, ngăn nàng lại! "

"Thạch Phó thống lĩnh, nhanh ngăn nàng lại, cẩn thận chớ tổn thương người!"

Thạch Tấn mới đi ra, nghe được tiếng cấm vệ quân, ngẩng đầu thấy một con ngựa bay tới chỗ mình, hắn bay người lên trước, giữ chặt dây cương con ngựa thật nhanh, con ngựa bị đau, móng trước khẽ cong, người trên lưng ngựa ngã xuống.

Đáng lẽ đám cấm vệ quân thầm kêu lên không ổn, khiến người ta té hư người thì sao đây?

"Ai làm vướng chân ta đấy?" Hai mắt Ban Họa sung huyết, nhưng ngã quá nhanh, đầu óc nàng có chút choáng váng, trong lúc nhất thời từ dưới đất không đứng dậy được.

"Quận Chúa!" Dung Hà nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nhanh chân chạy đến trước mặt Ban Họa đỡ nàng dậy nói: " Ngươi thế nào?"

Thời khắc này trong đầu Ban Họa, căn bản không ý thức được người nàng vịn là ai, nàng nắm chặt roi ngựa trong tay, quất về phía con ngựa đã làm mình ngã, khàn giọng nói: "Cút ngay!"

Khi Thạch Tấn nhìn thấy người ngã xuống là Ban Hoạ, liền ngây ngẩn cả người, một roi Ban Hoạ quất đến, hắn không có tránh. Cũng không biết roi này chế thành từ gì, đầu roi quét đến mu bàn tay hắn, đau rát.

"Quận Chúa, chúng ta đi tìm Trưởng Công Chúa trước." Dung Hà không thèm nhìn Thạch Tấn, cúi đầu

nói với Ban Họa: " Ngươi có thể đi không?"

Ban Họa mờ mịt nhìn Dung Hà, run rẩy khóe miệng không nói gì.

"Ta cõng ngươi." Dung Hà nhìn người trước mặt hốc mắt đỏ lên, búi tóc tán loạn, trang sức trên đầu rơi mất một nửa, ngồi xổm ở trước mặt nàng: "Nhanh, đi lên."

Ban Họa ghé vào lưng Dung Hà, cả người đầy bụi đất nắm chặt vạt áo Dung Hà, cứ như chỉ cần nắm thật chặt như thế, thì Dung Hà có thể chạy nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.

Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, mặt Ban Họa tại cọ xát trên lưng Dung Hà, che dấu tiếng mình khóc thút thít.

Nghe bên tai truyền đến tiếng nức nở trầm thấp, Dung Hà bước nhanh hơn.

"Phó thống lĩnh. " Mấy cấm vệ quân nhìn vết máu trên mu bàn tay Thạch Tấn, trên mặt đều lộ ra vẻ khẩn trương.

Huynh trưởng Thái Tử Phi, trưởng tử Hữu Tướng đương triều, bị Quận Chúa bệ hạ thân phong dùng roi ngựa quất, việc này...Phải làm bộ không nhìn thấy, hay phải làm sao?

"Không sao. " Thạch Tấn giơ tay lên nhìn vết thương một chút: "Ta đi qua nhìn một chút."

"Vâng!" Cấm vệ quân nhẹ nhàng thở ra, Phó thống lĩnh nói không sao, vậy bọn họ cũng không cần làm khó.

Chính điện Đại Nguyệt cung, Đế Hậu nhìn các ngự y thúc thủ vô sách*, tâm từng chút từng chút chìm xuống dưới. Không ai nghĩ tới, vậy mà lại có thích khách ẩn núp nhiều năm như vậy, còn là nữ quan thân cận bệ hạ trong Đại Nguyệt cung.

*bó tay toàn tập

Nếu không phải Trưởng Công Chúa phát giác được không thích hợp, thay bệ hạ ngăn cản thì giờ phút này, chỉ sợ...

Hoàng Hậu nhìn Trưởng Công Chúa nằm trên ngự tháp máu me khắp người, toàn thân phát lạnh, không khỏi nhìn ra cửa điện: " Người Tĩnh Đình Hầu phủ có tới không?"

Mắt thấy Trưởng Công Chúa không ổn rồi, chí ít... Để bọn họ gặp

một lần cuối.

"Nương nương, bọn hộ vệ vừa đi bẩm báo, chỉ sợ không nhanh như vậy. " Cô cô bên cạnh Hoàng Hậu nhỏ giọng nó: " Nương nương người đừng có gấp, để ngự y nghĩ cách khác."

Hoàng Hậu cười khổ trong lòng, còn có thể có cách gì, bây giờ phải dựa vào mảnh nhân sâm để giữ mệnh, người Tĩnh Đình Hầu phủ đến muộn một chút, chỉ sợ ngay cả lần cuối cũng gặp không được rồi.

"Nương nương, nương nương. " Vương Đức lảo đảo chạy vào, thở gấp nói: "Đến, đến rồi."

Hoàng Hậu bận bịu từ trên ghế đứng dậy, chỉ thấy Thành An Bá cõng Ban Họa vào, mặc dù bà không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này cũng không đoái hoài tới, nói thẳng: "Không cần hành lễ, nhanh vào."

Ban Họa nhìn thấy Trưởng Công Chúa nằm trên giường, cả người còn đầy máu, cả người mờ mịt thong dong leo xuống trên lưng Dung Hà, được Dung Hà đỡ đến trước mặt Trưởng Công Chúa, nàng đã khóc quên mặt mũi cũng không biết.

"Tổ, tổ mẫu. " Ban Họa quỳ gối trước giường rồng, cầm tay Trưởng Công Chúa thật chặt, khóc đến mất tiếng. Toàn bộ chính điện Đại Nguyệt cung yên tĩnh một mảnh, ngoại trừ tiếng khóc thì không người nào nói chuyện.

Vân Khánh Đế đứng bên cạnh, nhìn biểu chất nữ khóc đến không thể tự đè xuống, muốn mở miệng khuyên hai câu, lại không biết nói cái gì cho phải. Ông chưa bao giờ thấy bộ dáng Ban Họa

chật vật như vậy, người đầy bụi đất, tóc tai rối bời, khuôn mặt trắng noãn cũng dính đầy bui đất, giống như đã lăn một vòng trên mặt đất vậy.

Trưởng Công Chúa nghe thấy tiếng Ban Hoạ khóc, chầm chậm mở mắt, nhìn thấy bộ dáng tôn nữ chật vật không chịu nổi, mỉm cười: "Nha đầu ngốc, khóc cái gì?"

"Tổ mẫu, là Họa Họa vô dụng, là Họa Họa vô dụng."Từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Trưởng Công Chúa, có lẽ là gần chết, thân thể Trưởng Công Chúa mẫn cảm hơn, mấy giọt nước mắt giống như nước sôi nóng rực, bỏng đến nội tâm bà đau từng đợt.

"Nha đầu ngốc, chuyện này liên quan gì đến cháu?" Trưởng Công Chúa dùng hết khí lực toàn thân, nắm chặt tay Ban Họa: "Ngẩng đầu lên, để tổ mẫu nhìn một cái, xuống đất, tổ mẫu cũng có thể nói với tổ phụ, tôn nữ của chúng ta đã trưởng thành, đẹp tựa ngàn đoá hoa."

Ban Họa hít mũi một cái, dùng tay áo liều mạng lau vết bẩn trên mặt, muốn để mặt mình nhìn trắng hơn chút, càng đẹp mắt hơn chút. Thế nhưng buổi sáng nàng đã trang điểm qua, càng lau sẽ chỉ khiến mặt nàng càng lấm lem, rất nhanh trên mặt có thêm mấy vết cắt.

"Thật dễ nhìn. " Trưởng Công Chúa cười, cười đến vô cùng dịu dàng, bà cật lực lấy vòng tay bằng vàng trên cổ tay: "Cái vòng này là trước khi xuất giá tằng tổ phụ cháu tặng ta, hiện tại ta tặng nó cho cháu."

"Dạ!" Ban Họa không ngừng sát nước mắt trên mặt, nhưng bất kể nàng lau thế nào, trên mặt như cũ hoàn toàn mơ hồ, lúc vòng tay đeo lên tay nàng, tâm tình của nàng rốt cuộc không kềm được, ôm cánh tay Trưởng Công Chúa gào khóc: "Tổ mẫu, ngài đừng rời bỏ ta, ta rất sợ."

Trưởng Công Chúa muốn vỗ lưng Ban Hoạ, thế nhưng trên tay bà đã không còn khí lực, chỉ có thể gian nan giật giật ngón tay. Một cánh tay duỗi tới, để tay bà lên lưng Ban Hoạ.

Dung Hà trầm mặc đứng bên người Ban Họa, giống như một cây đại thụ, không nhúc nhích, cho dù Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cũng ở bên cạnh, sau lưng còn có một bầy ngự y thái y, y vẫn như cũ không xê dịch bước chân của chính mình.

"Họa Họa ngoan, chớ sợ chớ sợ. " Trưởng Công Chúa nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Ban Hoạ:" Đừng sợ, hãy cứ bước lên phía trước, nãi nãi luôn nhìn cháu." Trưởng Công Chúa nói câu này rất nhẹ, nhẹ đến chỉ có Ban Họa có thể nghe được.

Ban Họa nghẹn ngào gật đầu, giờ phút này nàng đã nói không nên lời.

"Chỉ tiếc Họa Họa nhà ta đẹp như vậy, tổ mẫu không thể nhìn thấy ngày cháu mặc hỉ phục." Trưởng Công Chúa tiếc nuối nói: " Không biết nhi tử nhà ai có thể cưới được Họa Họa chúng ta đây."

Vân Khánh Đế lau nước mắt trong hốc mắt, nức nở nói: "Mong cô mẫu yên tâm, chất nhi nhất định sẽ chiếu cố tốt biểu đệ, còn có biểu chất và biểu chất nữ, sẽ không để họ chịu chút uất ức nào."

Lúc này thần trí Trưởng Công Chúa đã có chút không ổn, bà nhìn Vân Khánh Đế nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Thụy Nhi đâu, Thụy Nhi ở đâu, đứa nhỏ này nhát gan, thích khách có doạ hắn không?"

Thụy Nhi là tên của Vân Khánh Đế, tên đầy đủ của ông là Tưởng Thụy, nhưng đến bây giờ, đã không người nào dám kêu tên ông. Ông biết đại não Trưởng Công Chúa đã không thanh tỉnh rồi, nhấc áo bào quỳ gối trước mặt Trưởng Công Chúa: "Cô mẫu xin yên tâm, Thụy nhi hắn rất an toàn, không bị hù doạ, hắn đã lớn rồi, ngài không cần lo lắng cho hắn nữa."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. " Giọng Trưởng Công Chúa càng ngày càng nhỏ: "Họa Họa, Họa Họa."

"Tổ mẫu, ta ở đây, ta ở đây. " Ban Họa nâng tay Trưởng Công Chúa lên: "Ta ở chỗ này."

"Cháu thành thân rồi sao?" Trưởng Công Chúa nhìn áo đỏ trên người Ban Họa: "Là lang quân nhà nào?"

Vân Khánh Đế giật giật khóe môi, quay đầu ra lau nước mắt không nói gì.

"Tổ mẫu, là ta. " Dung Hà quỳ gối bên người Ban Họa, giọng nói dịu dàng: " Ta sẽ chiếu cố thật tốt Họa Họa, sẽ không để nàng chịu chút uất ức nào."

"Đây là tiểu lang quân nhà nào, dáng dấp tuấn tú như thế..." Trưởng Công Chúa nhìn về phía cửa điện, mỉm cười: "Phò Mã đã về rồi."

Ban Họa quay đầu, nhìn thấy phụ thân, mẫu thân còn có đệ đệ xuất hiện ở cửa.