Edit: Đào Sindy
Con người đều có thất tình lục dục, ghen ghét cũng là một trong những tâm trạng tiêu cực.
Lúc Thạch Phi Tiên nhìn thấy Dung Hà nâng chén kính Ban Họa, trong dạ dày như vừa uống xong một vò dấm, chua xót đến khó chịu. Thạch phu nhân ngồi bên người nàng ta vỗ nhẹ mu bàn tay: "Phi Tiên, ngươi sao thế?"
"Mẫu thân, ta không sao. " Thạch Phi Tiên nhìn thoáng qua ngoài điện:
"Tuyết bên ngoài lại bắt đầu rơi, không biết huynh trưởng có bị lạnh hay không?"
"Có thể vì Hoàng Thượng làm việc, là vinh hạnh của Thạch thị nhất tộc chúng ta. " Thạch phu nhân thấy nữ nhi lo lắng cho huynh trưởng, liền cười nói: " Ngươi không cần phải lo lắng, ta cho người làm y phục giữ ấm cho hắn, hẳn là sẽ không quá lạnh."
Thạch Phi Tiên miễn cưỡng cười: "Vậy là tốt rồi."
Rất nhiều người muốn qua lấy lòng Thạch phu nhân, cho nên Thạch phu nhân cũng không cảm thấy nữ nhi khác thường, quay đầu nói chuyện với các phu nhân lân cận.
Ban Họa đi đến ngồi xuống bên người Âm thị, bỏ tay vào lòng bàn tay Âm thị, cọ sát nhiệt độ trên người Âm thị.
"Sao tay lại lạnh thế " Âm thị sờ lên cung trang trên người Ban Họa, nâng tay nàng trong lòng bàn tay: "Con nha đầu này, vì đẹp ngay cả lạnh còn không sợ rồi."
"Vốn không lạnh, nửa đường gặp một tiểu thái giám có chút đáng thương, liền thuận tay giúp hắn một chút. " Ban Họa chen lấn bên người Âm thị: "Mẫu thân, người thật là ấm áp."
"Bởi vì ta mặc dày hơn con. " Âm thị vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải bất đắc dĩ nói: " Đều do phụ thân con làm hư."
Ban Họa cũng không giải thích, nịnh nọt cười với Âm thị một tiếng, nhu thuận vô cùng.
"Thái Tử đến, Thái Tử Phi đến."
Âm thị và Ban Họa sửa sang y phục, đứng người lên nghênh đón Thái Tử và Thái Tử Phi đến.
Thái Tử Phi Thạch thị, lúc chưa xuất giá đã có người tặng mỹ danh khiêm tốn, gả vào Đông cung trở thành Thái Tử Phi rồi, càng thêm hiền đức. Dung mạo cùng tài hoa mặc dù không bằng muội muội Thạch Phi Tiên, nhưng vẫn như cũ là nữ tử nổi danh trong Kinh Thành.
Nàng ta và Thái Tử cũng coi là phu thê tôn trọng nhau, phu thê hòa hợp, điểm không tốt duy nhất là nàng ta và Thái Tử thành hôn bốn năm, đến nay không thể sinh hạ một đứa con. Dù Thái Tử không có một lời oán giận với nàng, nhưng Nhị Hoàng Tử sắp thành hôn, nội tâm của nàng ta càng ngày càng lo lắng.
Đi vào trước đại điện, Thái Tử cầm tay nàng ta, cười với nàng ta.
Mắt nàng ta nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, điều này không hợp quy củ." Nói xong, nàng ta rút tay ra từ tay Thái Tử.
Thái Tử bất đắc dĩ cười một tiếng, cùng nàng ta sóng vai tiến vào Nội Điện, nhưng nàng ta lại rơi ở phía sau nửa bước.
"Bái kiến Thái Tử, Thái Tử Phi."
Thảm rất mềm mại, Thái Tử Phi nhìn đám người rủ đầu xuống bốn phía, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Lúc đi qua bên người Ban Họa, bước chân nàng ta có chút dừng lại, ánh mắt rơi xuống huyết ngọc trâm trên người Ban Họa, đỏ đến chướng mắt.
Thái Tử chính là Đế Vương tương lai, chỗ ngồi của hắn thấp hơn Đế Vương, nhưng lại cao hơn chúng thần, cho đến khi phu thê hai người ngồi xuống, mọi người mới lại
ngẩng đầu lên lần nữa.
"Chư vị đại nhân mời ngồi xuống. " Thái Tử đứng dậy nói: " Hôm nay là vạn thọ phụ hoàng, ngày khắp chốn mừng vui, chư vị đại nhân không cần đa lễ như vậy."
Thái Tử nhân đức, tính tình ôn hòa, trên triều thần có danh vọng vô cùng, ngược lại Nhị Hoàng Tử luôn hồ nháo, không quan tâm thần tử. Nhị Hoàng Tử nhìn phu thê Thái Tử phía trên giả vờ giả vịt, cười lạnh một tiếng, cũng mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, sau khi hành lễ liền ngồi xuống, ngay cả biểu lộ mặt ngoài cũng chẳng muốn làm.
Chỗ ngồi của Ban Họa và Nhị Hoàng Tử đối diện, nàng để ý tới động tác của Nhị Hoàng Tử, ở trong lòng thầm mắng một câu đồ đần. Ngay cả diễn trò cơ bản cũng không biết, ngươi muốn chầu trời rồi sao.
Thái Tử là huynh trưởng hắn ta, là huynh đệ cùng mẫu thân, trước mặt người ngoài ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho Thái Tử, đợi ngày sau Thái Tử đăng cơ, coi như muốn thu thập đệ đệ là ngươi, người khác cũng chỉ sẽ cảm thấy, là đệ đệ như hắn ta quá lãnh cảm với huynh trưởng.
Ban Họa cảm thấy mình làm rất tốt, nhưng so ra cùng Nhị Hoàng Tử, nàng thuộc phái uyển chuyển khéo léo đấy.
Trong lòng Nhị Hoàng Tử rất ấm ức, thấy Ban Họa đang nhìn mình, hắn ta hung hăng trừng mắt, nhìn gì vậy, chưa từng thấy nam nhân sao?
Ban Họa đυ.ng trúng ánh mắt hắn ta, ách, tính cách không tốt như Thái Tử biểu ca, dáng dấp còn không đẹp bằng Thái Tử.
Không biết vì sao, Tưởng Lạc cảm thấy mình vừa nhìn thấy Ban Họa, lửa giận trong lòng càng lớn hơn. Nghĩ đến những ngày mình bị giam lỏng trong cung, hắn ta liền hận không thể xé xác nàng, nhưng... Hắn không dám.
Nữ nhân Ban Họa này thực sự tà tính đến mất mặt, trước mặt phụ hoàng cũng dám diễn trò nói láo, hết lần này tới lần khác phụ hoàng còn bênh vực bộ dạng đó của nàng. Lần này bởi vì lễ vạn thọ phụ hoàng hắn ta mới xuất cung, hắn ta không muốn mới ra lại bị giam vào, lần này tạm thời tha cho tiểu tiện nhân này.
Người ngồi bên cạnh Nhị Hoàng Tử thấy Nhị Hoàng Tử nhìn chằm chằm Ban Họa không thả, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Nhị Hoàng Tử không thích Phúc Nhạc Quận Chúa, nhưng thấy tròng mắt hắn ta nhìn chằm chằm Phúc Nhạc Quận Chúa không chuyển, hình như cũng không quá ghét.
Trên lễ vạn thọ của Hoàng Đế, không người nào dám làm ra chuyện không vui nào, coi như kiều thê mỹ thϊếp trong nhà chết, trên mặt cũng phải gạt qua mà cười.
Cho nên khi Vân Khánh Đế và Hoàng Hậu xuất hiện trên đại điện, thấy nụ cười này còn xán lạn hơn nụ cười kia, có một số người, hết lần này tới lần khác còn cười thành hoa cúc. Hai người Đế Hậu nhao nhao dời tròng mắt, tìm trong đám người người có tướng mạo xuất chúng nhìn vài lần, mới cảm thấy cặp mắt dễ chịu hơn.
Dáng dấp nam nhi nhà này không tệ, khuê nữ nhà kia cũng xinh đẹp. Lại quay đầu, trong đám nam tử thì Quân Phách là đẹp nhất, cứ như đứng đơn giản như vậy, thì đã đẹp hơn nam nhân khác rất nhiều.
Hoàng Hậu sờ vòng tay, chỉ tiếc bà không có nữ nhi đủ tuổi, không thì đưa tới làm Phò Mã thì tốt bao nhiêu.
Có mấy Công Chúa trong cung, nhưng với Hoàng Hậu mà nói, nam nhân tốt như vậy, không thể tiện nghi cho những nữ nhi phi thϊếp kia, bà thân là Hoàng Hậu kiêu ngạo và tùy hứng.
Hôm nay Phúc Nhạc Quận Chúa mặc đồ này thật đẹp, càng chói sáng hơn những quý nữ khác, nếu đây là khuê nữ nhà mình, bà khẳng định mỗi ngày đều cho nàng mặc đẹp nhất, không có việc gì tìm tới một hàng nam nhân cho nàng chọn lựa, xem ai dám nói một chữ "Không".
Hoàng Hậu cười với Ban Họa, Ban Họa trả lại bà một nụ cười thân thiết xán lạn.
Tăng thêm một tuổi, càng thêm thích những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, về phần những tài nữ giảng quy củ kia, ngược lại không phải là dạng bà thích. Cũng không biết lão nhị nhà mình nghĩ như thế nào, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, cũng có thể đẩy người ta ngã bị thương cánh tay, nếu đây là khuê nữ nhà mình, có người dám đối xử với nàng như thế, bà không gϊếŧ chết hắn mới là lạ.
Hoàng Hậu đoan trang ngồi trên ghế phượng, bà không phải người thích nụ cười của người khác, cho nên phi tần hậu cung đều kính sợ bà vô cùng, cảm thấy bà sâu không lường được. Có thể vậy, còn có mệnh phụ trong triều, họ trước mặt Hoàng Hậu, luôn bày ra tư thế tôn trọng nhất, e sợ khiến bà nổi giận.
Trước mặt Đế Hậu, hành đại lễ, Khánh bệ hạ vạn thọ vui vẻ.
Vẫn là các loại ca công tụng đức như cũ, sứ thần nước phụ thuộc dâng tặng lễ vật, Ban Họa một tay chống cằm, nghe sứ thần nước phụ thuộc sứt sẹo đại nghiệp, thỉnh thoảng uống một ngụm trà, để đảm bảo mình không ngáp.
Những nước phụ thuộc này cũng thật có ý tứ, lời vuốt mông ngựa nói với đám quan lại không biết xấu hổ, Ban Họa hàng năm đều có thể học được không ít chiêu trò nịnh hót.
"Hoàng Vương, người là hùng ưng trên bầu trời, thống lĩnh tộc ta đi về phía huy hoàng."
Ban Họa nói nhỏ vào tai Âm thị: "Lần trước quốc gia này đến, không phải nói là hùng hươu sao?"
Âm thị kém chút nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng nhéo nàng một cái dưới bàn: "Đừng làm rộn."
"Hoàng Hậu. " Mấy người nước phụ thuộc lui ra sau, Hoàng Đế nhỏ giọng nói bên tai Hoàng Hậu:
" Hình như lần trước sứ thần nước này khen trẫm là hùng sư?"
"Bệ hạ. " Khóe môi Hoàng Hậu khẽ nhúc nhích, biểu lộ trên mặt không có bao nhiêu biến hóa: "Lần trước sứ thần khen là lão hổ."
"Thật sao?" Vân Khánh Đế nhíu mày, người khen ông quá nhiều, còn có người nói ông là hoa gì dưới trăng, ông cũng không nhớ được.
Hoàng Hậu chắc chắn như đinh đóng cột gật đầu: "Đúng thế."
Vương Đức bên người Đế Hậu có chút nhúc nhích.
Không, lần trước khen là hùng hươu.
Lễ vạn thọ của Vân Khánh Đế trôi qua rất náo nhiệt, giữa trưa dùng xong yến hội, buổi chiều chư thần và nhóm sứ thần lại xem các loại ca múa biểu diễn, có đại nghiệp đấy, cũng có nhóm nước phụ thuộc mang đoàn tới biểu diễn, cũng là có mấy phần ý tứ.
"Bệ hạ. " Một vị vương tử nước phụ thuộc nói: " Bỉ quốc nghe nói quý quốc có một nữ tử dung mạo khuynh thành, kinh tài tuyệt diễm, trong lòng hâm mộ vô cùng, không biết tiểu vương có thể cầu hôn vị nữ tử này làm chính phi?"
Sắc mặt Vân Khánh Đế cứng đờ, dung mạo khuynh thành...
Không phải tôn nữ cô mẫu chứ?
"Không biết vương tử nói vị nữ tử nào?" Đầu óc Vân Khánh Đế xoay chuyển, đang nghĩ đến phương thức từ chối nhẹ nhàng.
"Nghe nói vị nữ tử này họ Thạch, giỏi thi từ, biết vẽ tranh, là một nữ tử cực thông tuệ. " Vị vương tử nước phụ thuộc này nói:
" Tiểu vương yêu thích văn hóa quý quốc, đồng ý lưu lại đại nghiệp học tập lễ nghi văn hóa quý quốc, đồng thời cầu hôn vị cô nương mỹ lệ thông tuệ này."
Vân Khánh Đế lập tức thở ra một hơi, thì ra nói là muội muội Thái Tử Phi, không phải Họa Họa. Nhưng nước phụ thuộc này cũng thật chật hẹp nhỏ bé, chi nữ Tướng gia đương triều sao có thể gả cho người man di?
Mắt ông nhìn sắc mặt không tốt của Thạch Sùng Hải, cười nói: "Vương tử điện hạ, trên đại nghiệp ta có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, Thạch cô nương ngươi ngưỡng mộ trong lòng, nam nhân muốn lấy phải thắng được trái tim nàng, vương tử ngươi cảm thấy thế nào?"
Vương tử nước phụ thuộc nghe vậy nhân tiện nói: "Bệ hạ nói rất đúng, không biết Thạch cô nương muốn thế nào mới đáp ứng bổn vương cầu hôn."
Chư vị đại thần Đại nghiệp dò xét vương tử nước phụ thuộc, tướng mạo ngược lại không tệ, chỉ là da hơi đen, hơi lỗ mãng một chút. Lại nhìn Dung Hà cách hắn không xa, trong nháy mắt dưới đáy lòng đám người cùng nhau lắc đầu.
Như thế nào cũng không thể đáp ứng ngươi cầu hôn đâu.
Sắc mặt Thạch Sùng Hải hết sức khó coi, Ban Họa tin tưởng, nói lời này nếu như không phải vương tử nước phụ thuộc, vị Thạch Tướng gia này sẽ tiến lên cho người vương tử này hai ba cái bạt tay.
Nhưng Tướng gia không hổ là Tướng gia, cứ việc trước mặt vương tử ngoại tộc tại nhớ thương nữ nhi của ông ta, ông ta vẫn là duy trì phong độ Hữu tướng đương triều.
"Vương tử điện hạ, hôm nay chính là vạn thọ bệ hạ, việc này chỉ sợ không nên đàm phán lúc này. " Thạch Sùng Hải mỉm cười nói: " Dáng múa trên đài uyển chuyển, vương tử há có thể cô phụ?"
"Ngươi nói đúng. " Vương tử nhẹ gật đầu: " Ngày mai ta lại đến quý phủ đàm phán."
Ban Họa dám khẳng định, biểu lộ cứng ngắc trong nháy mắt của Thạch Tướng gia, nhưng ông ta che giấu vô cùng tốt, cơ hồ không người có thể phát hiện.
"Tỷ." Ban Hằng hóp lưng lại như mèo xích lại gần Ban Họa, nhỏ giọng nói: " Hay là tỷ che mặt mình lại đi,
lỡ như người vương tử này coi trọng tỷ thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ là vương tử ở một nơi chật hẹp, chẳng lẽ hắn có thể chọn lựa thoải mái quý nữ đại nghiệp?" Âm thị nhàn nhạt uống một ngụm trà: "Yên tâm đi, hắn ngay cả nữ nhi Thạch gia còn không lấy được, chớ nói chi là tỷ con."
Ban Hằng nghe vậy hoàn toàn yên tâm, về chỗ ngồi mình trước, lại chụp cho Ban Họa một cái mông ngựa.
"Nàng ta không đẹp bằng tỷ, cụm từ dung mạo khuynh thành này không phù hợp với nàng ta."